Giữa Hè Và Trường Em Chọn Ai?
5
Trường chờ sẵn trước cổng trường. Hắn đứng tựa gốc cây, áo sơ mi trắng chỉnh tề, dáng vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt lạnh băng
//Tôi vừa thấy, cả người khựng lại//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Sao hắn lại ở đây? Hắn định gì nữa?"
Anh Hè
// Hè đi bên cạnh, cau mày// Cậu ta theo dõi cậu từ sáng đến giờ
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi lo lắng// Tớ không muốn gây chuyện…
Anh Hè
//Hè nói chắc nịch//Không phải cậu gây chuyện. Là hắn
Trường bước tới, cắt ngang dòng người
Hắn nhìn Hè, giọng bình thản nhưng rợn
Anh Trường
Cậu đưa cô ấy đi học à?
Anh Hè
//Hè đáp, không né tránh//:Ừ. Tớ có quyền
Anh Trường
//Trường cười khẩy//Quyền? Cậu nghĩ mình có quyền gì?
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi chen vào//Trường, đừng làm vậy nữa
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi không muốn bị quản lý như thế
Anh Trường
//Trường nghiêng đầu, mắt nheo lại// Nguyệt Quang, cậu chưa hiểu sao? Tôi chỉ đang giữ cho cậu an toàn
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi gắt lên//An toàn hay giam cầm?!
//Cả sân trường thoáng chốc lặng đi. Học sinh xung quanh dừng lại, nhìn chúng tôi.//
Anh Trường
//Trường nhếch môi, hạ giọng// Nếu cậu muốn, tôi có thể cho tất cả bọn họ thấy cậu là của ai
Anh Hè
//Hè lập tức bước lên một bước, chắn trước mặt tôi// Đủ rồi! Đừng động đến cô ấy nữa
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở
Trường và Hè đối mặt, hai ánh nhìn va chạm dữ dội
Giờ học hôm ấy, tôi chẳng thể tập trung.
Cả buổi chỉ nghĩ đến ánh mắt Trường
Anh Hè
//Hè dặn//tớ đưa cậu về nhé. Đừng đi một mình
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi gật đầu//Ừ… tớ cũng sợ
Nhưng ra khỏi cổng trường, chiếc xe hơi đen bóng đã đỗ sẵn
???
//Cửa xe bật mở. Người lái – trợ lý của Trường – bước xuống//Tiểu thư, thiếu gia bảo mời cô về cùng
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi lạnh người//Tôi không đi
???
//Người lái vẫn kiên nhẫn//Tiểu thư, ba mẹ cô đã dặn phải nghe theo
//Tôi chết lặng. Lại là ba mẹ. Họ đứng về phía Trường, hoàn toàn.//
Anh Hè
//Hè kéo tay tôi, ánh mắt bùng lửa//Cô ấy không đi đâu cả
???
//Người lái chậm rãi//Xin cậu đừng xen vào
Cánh cửa xe bật ra. Trường bước xuống, dáng cao ráo, nụ cười nhạt
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi lùi lại, lắc đầu//Tôi không muốn
Anh Trường
//Trường nhìn tôi vài giây. Rồi hắn đưa mắt sang Hè//Lại là cậu. Lúc nào cũng đứng giữa tôi và cô ấy
Anh Hè
//Hè không lùi bước//Vì cậu ép buộc cô ấy
Anh Trường
//Trường lạnh giọng//Cậu có biết mình đang chống lại cái gì không?
Anh Hè
//Hè đáp, từng chữ như dao//Tớ biết. Nhưng tớ thà chống lại tất cả… còn hơn để cậu biến cô ấy thành tù nhân
//Lời ấy vang vọng. Tim tôi run lên.//
Trường im lặng, nụ cười biến mất. Ánh mắt hắn tối sầm
Trong khoảnh khắc, tôi thấy rõ bóng tối bao trùm hắn
Ba gọi tôi vào phòng khách
cha
Con làm nhục ba mẹ ngoài trường phải không? Người ta đồn ầm cả rồi
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
// tôi bật khóc // Ba ơi, con không muốn! Con không chịu nổi Trường nữa!
cha
//Ba gằn giọng//Im đi! Con càng chống đối, con càng tự làm khổ mình. Trường là lựa chọn tốt nhất
mẹ
//Mẹ ngồi bên, giọng run//Nguyệt Quang, nghe ba đi. Con sẽ quen dần. Đừng chống lại nữa
//Tôi ngã quỵ. Trong mắt ba mẹ, hạnh phúc của tôi chẳng là gì. Chỉ cần lợi ích, chỉ cần danh dự.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi thều thào//Nếu ba mẹ cứ ép, một ngày nào đó con sẽ biến mất. Con thà mất tất cả… còn hơn sống như cái bóng
Ba trừng mắt, nhưng không nói thêm.
Mẹ rơi nước mắt, ôm mặt
Tôi lén mở cửa sổ, nhắn cho Hè
Tôi: “Tớ không chịu nổi nữa.”
Hè: “Cậu không đơn độc. Tớ ở đây.”
Tôi: “Nếu một ngày tớ biến mất… đừng tìm tớ nhé.”
Hè: “Nguyệt Quang! Đừng nói vậy. Cậu còn có tớ. Tớ sẽ tìm, dù cậu ở đâu.”
//Tôi nắm chặt điện thoại, lòng vừa đau vừa ấm.//
Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng động ngoài sân vang lên
Tôi nhìn xuống. Bóng dáng Trường đứng đó, ngước lên cửa sổ phòng tôi
Anh Trường
Nguyệt Quang… đừng nghĩ cậu trốn được tôi
//Tôi lùi lại, ngã xuống giường. Trái tim đập thình thịch.//
Suy nghĩ của tôi vang vọng
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
“Trường như một bàn tay trói buộc. Ba mẹ như sợi dây siết chặt. Tôi vùng vẫy, nhưng chỉ thêm đau. Chỉ còn Hè… là hơi thở duy nhất tôi bám víu. Nhưng liệu ánh sáng ấy có đủ mạnh để phá tan xiềng xích vô hình này không?”
Comments