Tình Yêu Hay Là Sự Giam Cầm?
Chap 1
T/ G
Helo mọi người trước khi vào truyện thì mình xin nói vài câu nha
T/ G
Truyện này mình sẽ viết theo ngôi kể thứ nhất để có thể dễ dàng hơn trong việc miêu tả cảm xúc nhân vật
T/ G
Nếu ai ko thích cặp đôi này thì vui lòng bỏ qua nha đừng vô đây chửi mình ạ
T/ G
Còn ai thích otp này thì mình xin gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người dành thời gian ra đọc truyện của mình nha
T/ G
Điều cuối cùng mình muốn nói đó là nếu mình viết có gì sai sót thì mọi người cứ góp ý với mình nha, mình ko chắc bản thân viết hay ko nữa nhưng mình hứa sẽ cố gắng hết sức để tạo ra những chap truyện hấp dẫn đến mọi người nhé
T/ G
Thôi ko dài dòng nữa vô truyện
Tôi tên là Trịnh Trần Phương Tuấn, 18 tuổi sống tại một vùng quê yên bình ở đó có những cánh đồng bác ngác bao la trải dài khắp mọi nơi trên đường làng
Số phận tôi rất bi thảm khi tôi mới 12 tuổi thì cha mẹ mất sớm vì bệnh tật tôi phải nghĩ học từ rất sớm để tự kiếm tiền nuôi bản thân mình những đứa trẻ trong làng hay gọi tôi là thằng mồ côi tôi cũng đã quen dần với điều đó
Mọi luôn xa lánh tôi ko ai chịu chơi với tôi cả tưởng chừng tôi sẽ mãi cô đơn như thế nhưng tôi đã gặp đc anh Nguyễn Bảo Khánh
Anh lớn hơn tôi hai tuổi khá hiền lành và tốt bụng, gia đình anh cho anh ăn học đoàn hoàn ko giống như tôi anh là một người có học thức và tài giỏi
Tôi gặp anh lúc tôi đang đói lã ngồi một mình giữ cánh đồng mênh mông ấy, anh đi lại ngồi cạnh tôi tươi cười nói
Nguyễn Bảo Khánh
Cậu ơi cậu tên gì vậy sau lại ngồi một mình ở đây vậy
Tôi mệt mỏi lười biếng đáp
Trịnh Trần Phương Tuấn
Tôi tên Phương Tuấn tại ko có ai chơi nên ngồi ở đây thôi
Nguyễn Bảo Khánh
Ồ ra là vậy còn tôi tên Bảo Khánh nếu ko có ai chơi với cậu thì tôi chơi với cậu đc chứ
Trịnh Trần Phương Tuấn
Um cũng đc mà cậu có gì ăn ko tôi đói quá
Nguyễn Bảo Khánh
Có chứ cậu đợi tôi một chút
Anh lấy từ sau lưng ra một cái bánh bao vui vẻ đưa cho tôi nói
Nguyễn Bảo Khánh
Nè ăn đi ( đứa)
Trịnh Trần Phương Tuấn
Cảm ơn cậu nhiều nha ( cầm lấy)
Tôi lần đầu tiên đc người khác đối xử tốt như thế nên cảm động ko tự chủ đc mà khóc
Anh thấy tôi khóc thì hốt hoảng lau nước mắt cho tôi nói
Nguyễn Bảo Khánh
Nè sau khóc vậy ( lau nước mắt cho tôi)
Trịnh Trần Phương Tuấn
Xin lỗi tại lần đầu tiên có người tốt với tôi như thế nên tôi ko kìm chế được mới khóc thôi
Anh im lặng nhìn bằng một ánh mắt thương cảm ảnh mỉm cười xoa đầu tôi nói
Nguyễn Bảo Khánh
Vậy để sau này tôi sẽ mang đồ ăn đến cho cậu sau này cậu sẽ ko chịu đói nữa
Trịnh Trần Phương Tuấn
Vậy.... vậy có phiền cậu quá ko
Nguyễn Bảo Khánh
Ko phiền đâu vì cậu xứng đáng thôi
Trịnh Trần Phương Tuấn
Um ( gật đầu)
Buổi chiều hôm đó tôi nói chuyện với anh rất nhiều kể từ đó tôi và anh dần thân thiết với nhau hơn
Tôi ko còn phải cực khổ kiếm tiền nữa dù gia đình anh ko khá giả cho lắm nhưng ngày ngày anh thường xuyên lén mang đồ ăn đến cho tôi
Anh sẽ ở bên cạnh tôi ở lúc tôi cần anh nhất, anh ko bao giờ trễ hẹn cả những ngày dù nắng hay mưa đi chăng nữa thì chúng tôi như hình với bóng luôn đi cạnh nhau
Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy tôi với anh đã dần có tình cảm với nhau lúc đầu chúng tôi cũng ko nhận ra thứ tình cảm đó tưởng chỉ là tình bạn bè bình thường thôi
Nhưng nào ngờ tôi đã thích anh mất rồi tối nào tôi cũng mơ thấy anh ở trong đầu thì chỉ toàn hình bóng anh khiến tôi chằng chọc mất ngủ mấy đêm liền
T/ G
Chap dài quá rồi nên hẹn các bạn đóm ở chap sau nha
T/ G
Cho t/g xin một like nha để có thêm động lực ra chap điều điều cho các bạn nè
Comments