[Duonghung] Khi Kẻ Cục Súc Biết Yêu
Chapter 1
Chiều muộn, sân trường vắng tanh
Nắng cuối ngày đỏ quạch loang trên nền xi măng
Sau dãy nhà C, vài tiếng cười hô hố vang lên, kèm theo tiếng đấm đá dồn dập
NV Nam
Hôm bữa dám chọc tụi tao?
Đám học sinh lớp trên vây kín, mặt mày hằm hằm.
Ở giữa, một thằng con trai cao lớn vẫn đứng thẳng lưng, mồ hôi rịn trên trán, mắt ánh lên vẻ thách thức.
Trần Đăng Dương
Đánh thì đánh đi, tao không sợ
Dương gầm gừ, cằm hất cao.
Một cú đấm sắp giáng xuống thì bất ngờ, một giọng nói vang lên phía xa
Lê Quang Hùng
Các cậu làm gì thế hả?
Một cậu con trai tay ôm chặt sách, thở hổn hển vì chạy vội, là Quang Hùng
Hùng hét to, dù giọng còn run
Lê Quang Hùng
Đánh một người mà cần cả đám à?
NV Nam
Ơ kìa, thằng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc?
Lê Quang Hùng
Không phải mỹ nhân, mà là bạn học
Hùng đứng chắn trước mặt Dương, dẫu chân hơi run nhưng vẫn giang tay ra
Trần Đăng Dương
Này, tránh ra
Trần Đăng Dương
Không liên quan gì đến cậu
Hùng quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh
Lê Quang Hùng
Một mình cậu đánh không lại đâu
NV Nam
Biết điều thì tránh ra
NV Nam
Không thì ăn đòn chung
Lê Quang Hùng
Tôi hét lên là cả trường biết đấy
Bọn kia nhìn nhau, rồi chửi tục vài câu cho hả tức
Cuối cùng, chúng bỏ đi, lườm nguýt đầy đe dọa
Sân trường im ắng trở lại, Hùng thở phào, tay vẫn ôm chặt mấy quyển sách đến mỏi nhừ
Dương liếc cậu từ đầu tới chân, gằn giọng
Trần Đăng Dương
Ổn cái quái gì
Trần Đăng Dương
Cậu bị ngu à?
Trần Đăng Dương
Ai bảo xen vào?
Lê Quang Hùng
Nếu không xen thì cậu ăn đủ rồi
Trần Đăng Dương
Kệ tao, không tới lượt cậu lo
Dương gắt, nhưng trong mắt thoáng xao động
Hùng bật cười, cười đến mức mắt cong cong
Lê Quang Hùng
Tôi chỉ muốn giúp thôi
Lê Quang Hùng
Lần sau đừng đánh nhau nữa, được không?
Trần Đăng Dương
Việc của tôi
Lê Quang Hùng
Ừ thì việc của cậu
Lê Quang Hùng
Nhưng mà… tôi tên Quang Hùng
Hùng chìa tay, như thể làm quen bình thường.
Dương nhìn bàn tay kia, ngập ngừng một giây rồi bỏ qua.
Trần Đăng Dương
Đăng Dương
Lê Quang Hùng
Ừm, biết rồi
Lê Quang Hùng
Tôi nợ cậu một chầu trà sữa nhé
Dương quay đi, giấu mặt đỏ nhè nhẹ
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Dương lại gặp Hùng ở căn tin, hoặc trên đường về
Lúc nào cậu kia cũng cười cười, chào trước
Lê Quang Hùng
Dương hôm nay ăn gì vậy?
Trần Đăng Dương
Liên quan đến cậu à?
Lê Quang Hùng
Cho tôi miếng đi
Lê Quang Hùng
Ơ kìa, keo kiệt thế
Hùng nói nhiều, Dương thì lúc nào cũng gắt gỏng
Nhưng lạ lùng thay, mỗi lần thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy, lòng Dương lại dịu xuống
Anh chưa từng quen ai nói chuyện nhiều đến thế, càng chưa từng có ai che chắn cho mình trước một đám người
Trong lòng anh, từ cái ngày nắng chiều đỏ rực ấy, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm
Comments
Long yêuu𐙚⋆°。⋆𝜗𝜚
thì ảnh tên Hùng mà
2025-08-30
0