Chương 3: Mở quán

Con đường buổi sáng tấp nập người qua lại, từng tốp học sinh ríu rít tiếng cười nói, những quán hàng ven đường dần mở cửa.
Nhưng xen lẫn trong đó là những bóng dáng mặc trang phục “thợ săn” tuần tra, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh
An Trì bước chậm rãi bên cạnh An Nhiên, tay xách chiếc cặp nhỏ cho cô bé. Anh cúi xuống, giọng trầm thấp nhưng nghiêm túc:
Dạ Hàn
Dạ Hàn
Lát nữa tan học, anh sẽ tới đón. Nhiên Nhiên không được đi lung tung, biết không? Ngoài kia vẫn còn nguy hiểm.
An Nhiên
An Nhiên
Biết rồi, biết rồi~ Anh An Trì cứ lo xa. Trường em gần đây thôi mà! * Cô bé ngẩng khuôn mặt sáng bừng nhìn anh, chu môi đáp lại *
An Trì khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra thành một nụ cười bất lực. Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của Nhiên Nhiên:
Dạ Hàn
Dạ Hàn
Gần thì cũng không được chủ quan. Nhiên Nhiên ngoan, nghe lời anh, đừng khiến bà lo lắng.
Cô bé bật cười khúc khích, nhưng ánh mắt long lanh vẫn ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối vào An Trì.
Buổi sáng hôm ấy, trời còn vương chút hơi sương nhạt. An Trì xách theo giỏ vải cũ, bước chậm rãi trên con phố nhỏ quen thuộc.
Khu chợ buổi sớm vẫn đông đúc như thường, tiếng rao bán lẫn trong mùi hương cá tươi, rau mới hái, và khói nghi ngút từ những hàng quán ăn sáng.
Anh dừng lại ở một sạp rau, chọn những bó cải xanh còn ướt sương, vài quả cà chua đỏ mọng, rồi quay sang cân thêm ít thịt lợn mới mổ.
Mỗi khi trả tiền, An Trì chỉ gật nhẹ đầu, chẳng nói nhiều, nhưng người trong chợ đều quen mặt anh – người thanh niên điềm tĩnh, sống giản dị, ai hỏi cũng chỉ biết anh là chủ quán ăn Mộc Hy
Ngoài kia, vài vị khách đầu tiên – đa phần là thợ săn vừa trở về từ nhiệm vụ sáng sớm – đã bắt đầu kéo tới.
Tiếng cửa quán kẽo kẹt vang lên, An Trì lau tay, bước ra ngoài, giọng nói trầm ấm nhưng thản nhiên:
Dạ Hàn
Dạ Hàn
Mời vào. Hôm nay có cơm canh nóng sẵn, ngồi đi.
Trong khi An Trì bưng bát canh nóng ra cho khách, chiếc tivi treo ở góc quán Mộc Hy khẽ phát ra những tiếng rè rè rồi chuyển sang bản tin thời sự buổi sáng.
Mấy vị thợ săn vừa ăn vừa dỏng tai nghe, không khí trong quán lập tức chùng xuống. Giọng phát thanh viên vang lên rõ ràng:
Phát thanh viên
Phát thanh viên
Sáng nay, tại khu vực ngoại ô phía Tây thành phố, một khe nứt cấp C bất ngờ xuất hiện. Đội săn quái số 7 đã nhanh chóng được điều động, hiện tại công tác sơ tán người dân đã hoàn tất.
Phát thanh viên
Phát thanh viên
Tuy nhiên, các chuyên gia cho biết tần suất khe nứt nhỏ xảy ra ngày càng dày đặc, nguy cơ tiềm ẩn vẫn rất cao…
Trên màn hình, hình ảnh hỗn loạn ngoài hiện trường hiện ra: thợ săn đang chiến đấu với những sinh vật kì dị trồi ra từ khe nứt, còn phía sau là dòng người vội vã rời đi
Thợ Săn
Thợ Săn
Lại nữa à… Mấy tháng nay chẳng có ngày nào yên * Một gã thợ săn trong quán gõ đũa vào bát, hừ nhẹ *
Thợ Săn
Thợ Săn
Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, e rằng một ngày nào đó lại tái diễn bi kịch như ba năm trước…
Tiếng chuông cửa kêu leng keng khẽ vang, từng nhóm khách lại bước vào quán Mộc Hy. Chỉ mới sáng mà không khí đã náo nhiệt hẳn lên.
Mùi canh nóng, mùi cơm trắng mới nấu quyện với mùi dầu phi hành thơm lừng lan tỏa, khiến những gương mặt thợ săn đang mệt mỏi ngoài kia khi bước vào đều giãn ra đôi chút.
NovelToon
NovelToon
Thợ Săn
Thợ Săn
Cho tôi một bát mì bò! * một người vội vã cởi áo khoác ngoài, đặt thanh kiếm dựa vào góc tường *
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tôi như thường lệ nhé, thêm nhiều hành! * người khác gọi to, vừa nói vừa cười sảng khoái *
An Trì vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, tay thoăn thoắt bưng từng khay thức ăn ra, miệng nhắc nhở:
Dạ Hàn
Dạ Hàn
Đặt vũ khí gọn lại, đừng để chắn lối đi.
Quán ngày càng đông, bàn ghế đều chật kín. Người khách cũ, khách mới ngồi chen nhau, tiếng nói cười hòa lẫn tiếng tivi vẫn còn đang phát tin về khe nứt ngoài kia. Nhưng trong quán, thứ giữ chân họ lại chính là sự ấm áp và mùi vị quen thuộc.
Từ sau quầy, ánh sáng hắt xuống gương mặt An Trì, bình lặng đến lạ thường. Anh như một người chủ quán nhỏ bé, chẳng liên quan gì đến thế giới hỗn loạn ngoài kia.
Một lúc sau, cánh cửa quán lại mở ra. Tất cả ánh mắt trong quán bỗng hướng về phía một cô gái trẻ bước vào. Tóc cô buộc gọn, ánh mắt lạnh lùng, trên hông còn treo thanh kiếm ánh bạc.
Không ai xa lạ – đó là Fax, thợ săn đang đứng thứ 10 trong bảng xếp hạng quốc gia.
Cả quán rì rầm xôn xao, vài người khách thì thầm:
Thợ Săn
Thợ Săn
Fax đấy, lâu rồi mới thấy cô ta xuất hiện
Thợ Săn
Thợ Săn
Nghe nói gần đây toàn ra nhiệm vụ hạng S, khó lắm mới còn sống trở về.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Fax, dạo này sao chẳng thấy cô tới quán nữa thế? * Một người khách quen tò mò cất tiếng hỏi *
Fax hơi khựng lại, nét mặt thoáng buồn rồi nhanh chóng trở nên cứng rắn, gần như gằn giọng:
Fax
Fax
Vì không có thời gian chứ bộ! Mấy người tưởng làm thợ săn hạng cao rảnh lắm sao?
Không khí có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ một thoáng. Bởi ngay sau đó, Fax đã bước đến quầy, nụ cười tươi sáng bất ngờ nở trên gương mặt cô khi đối diện với An Trì. Giọng cô như mang chút nghịch ngợm:
Fax
Fax
Anh chủ quán, cho tôi một phần đặc biệt đi. Lâu rồi mới ghé, phải được ưu ái chứ nhỉ?
Ánh mắt của Fax sáng lên khác hẳn vẻ lạnh lùng lúc nãy, như thể chỉ khi nhìn thấy An Trì, cô mới để lộ một khía cạnh mềm mại hơn.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Hình như Fax có vẻ thân với anh chủ quán lắm đấy…* Cả quán lại xôn xao, có người còn trêu nhỏ *
Fax vừa ngồi xuống, nghe tiếng xì xào sau lưng thì liền chống cằm, nửa cười nửa châm chọc:
Fax
Fax
Hứ, mấy người ghen tị tôi quen anh chủ quán thì cứ nói thẳng ra, làm gì lén lút bàn tán.
Chưa kịp có ai phản ứng, thì bỗng một giọng nam trẻ trung vang lên ở cửa quán:
Fox
Fox
Em ghen này!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra cửa. Một thanh niên cao ráo, tóc hơi rối, nụ cười rạng rỡ bước vào. Trên lưng đeo cây thương dài, dáng vẻ thoải mái chẳng giống kẻ vừa đi săn quái thú về, mà giống như sinh viên đại học đi trễ giờ học.
Không ai khác – Fox, thợ săn đứng thứ 13 trên bảng xếp hạng, nhỏ hơn Fax hai tuổi, cũng là sinh viên nổi tiếng trong giới thợ săn vì cái tính… nhí nhảnh đến mức khó tin.
Thợ Săn
Thợ Săn
Fox? Nghe nói cậu này còn đang học đại học mà đã lọt top 20 bảng xếp hạng rồi đó!
Fox không để ý, thong thả tiến lại gần bàn Fax, chắp tay sau đầu, nở nụ cười tươi rói:
Fox
Fox
Gặp chị ở đây đúng lúc ghê
Fax nghiến răng, đập đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào Fox
Fax
Fax
Tên nhóc hỗn láo này, thấy chị mà không chào à?
Giọng cô vang lên đầy quyền uy, khiến mấy khách ngồi gần lập tức im bặt, không ai dám xen vào. Fox thì vẫn cái bộ dạng nhí nhảnh, hai tay đút túi quần, cười tươi rói
Fox
Fox
Ối dào, em chào chị trong lòng rồi mà. Chị không cảm nhận được à?
Nói rồi, cậu ta làm động tác cúi đầu một cái cho có lệ, rồi lại cong môi khiêu khích:
Fox
Fox
Chị mà tức giận thế này thì chắc chắn phần ăn của chị không ngon bằng phần em rồi.
Câu nói vừa buông ra, mặt Fax đỏ bừng vì tức, bàn tay nắm chặt như muốn đập thẳng vào cái mặt cười toe của Fox. Nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, tỏ vẻ không thèm chấp.
An Trì đứng sau quầy bếp, nghe tiếng Fax và Fox cãi vã mà chỉ khẽ thở dài. Trong lòng anh than thầm:
Dạ Hàn
Dạ Hàn
Hôm nay chắc lại phải nghỉ muộn rồi… Sống một cuộc sống yên bình, sao mà khó đến thế.
Nhìn hai vị khách kia, một người mắt trợn trừng, một kẻ cười hì hì, An Trì chỉ cảm thấy đầu mình cũng sắp đau nhức.
Anh lắc đầu, múc thêm chút nước dùng sôi sùng sục, tay khuấy đều như thể chẳng hề bị ảnh hưởng, chỉ để lại một tiếng thở dài rất khẽ hòa lẫn trong mùi thơm của món ăn
Dạ Hàn
Dạ Hàn
Lần sau ra khỏi nhà nhất định phải xem ngày… Không thì thể nào cũng gặp chuyện rắc rối như thế này.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play