[ 2 Ngày 1 Đêm_Ngô Kiến Huy ] Nắm Tay Em Qua Ngàn Mùa Thương
Chương 3
_____________________________
Sáng chủ nhật hôm sau, tôi còn nằm nướng ở trong buồng thì nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện với ai đó.
Tôi cũng chả mấy quan tâm mà vùi đầu vào gối định lim dim thêm một chút nữa thì...
: Yến ơi, dậy đi con. Có người tới tìm kìa.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ai tới giờ này vậy mẹ? Con đang ngủ mà…
: Người ta qua tận nhà dạy kèm cho mà còn ngủ hả?
Nghe tới đây, tôi giật nảy, lập tức bật dậy. Trong đầu vụt hiện ra lời anh nói hôm trước.
“Không, anh qua nhà em dạy. Để em khỏi trốn đi chơi.”
Tôi vội vàng lục tung cái gương nhỏ, nhìn mái tóc rối bù và gương mặt còn in hằn vết gối mà chỉ muốn chui xuống đất.
Ngoài phòng, tiếng cười trầm ấm của anh vang lên, xen lẫn tiếng mẹ mời.
: Dương ngồi chơi, để cô gọi con bé ra. Nó còn quen thói ngủ nướng đấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Dạ.
Tôi vén tấm màn ra rồi chạy vụt ra ngoài nhà sau.
Tôi nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, buộc tóc gọn gàng.
Tôi hít sâu một hơi, vỗ nhẹ hai bên má để lấy lại bình tĩnh rồi bước ra ngoài.
Anh đang ngồi ngay bộ bàn gỗ trước hiên nhà, tay cầm cuốn tập toán dày cộm, dáng vẻ trông rất… thầy giáo.
Mẹ tôi bưng tách trà đặt xuống, vừa cười vừa nói.
: Nó dậy rồi đó, con dạy nó cho chăm chỉ vào nha Dương.
Anh ngước lên, ánh mắt chạm ngay vào tôi.
Anh cười, nụ cười 'hiền' đến mức tôi chỉ muốn quay đầu chạy trốn lần nữa.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ra rồi à, cô học trò lười biếng?
Tôi bĩu môi, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em đâu có lười, chỉ tại… hôm qua trời mưa mát quá nên em muốn ngủ thêm xíu nữa thôi.
Anh khẽ lắc đầu, mở tập ra, hạ giọng như sợ mẹ tôi nghe thấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Hôm nay mà không tập trung, anh sẽ méc mẹ em đó.
Tôi trợn mắt nhìn anh, còn anh thì chỉ nhếch môi cười.
Nhìn cái dáng điệu ấy, tôi vừa muốn tức, vừa thấy buồn cười không chịu nổi.
Tôi lười biếng mở cuốn tập của mình ra rồi bắt đầu nghe anh giảng bài.
Mà công nhận một điều là… anh giảng rất buồn ngủ.
Giọng anh đều đều, chậm rãi, lại còn kèm theo từng bước tính toán chi li đến mức tôi chỉ muốn gục xuống bàn ngủ một giấc.
Nhưng tôi phải ráng nở căng con mắt ra để nghe anh giảng, sợ lỡ đâu mà gục cái là bị mắng ngay.
Và đúng như tôi nghĩ, trông anh lúc này khác hẳn mọi ngày.
Không còn nụ cười dịu dàng hay ánh mắt chiều chuộng nữa, thay vào đó là một vẻ nghiêm khắc đến đáng sợ.
Tôi chỉ cần ghi sai một con số thôi, anh đã chau mày, lớn giọng.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Cái này anh vừa giảng xong mà em quên rồi hả?
Tôi giật bắn người, vội vàng sửa lại, lí nhí đáp.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em… em ghi lộn.
Anh chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía tôi.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Lỡ tay mà ba lần rồi đó. Nếu không tập trung, em định chờ tới lúc thi rớt mới hối hận sao?
Những lúc như vậy tôi chỉ im lặng hoặc trả lời nhỏ thật nhỏ vì sợ.
Cái cách anh nghiêm nghị, mắt thì cứ dán chặt vào từng con số làm tôi chẳng dám hó hé.
Bình thường anh hiền lắm, đôi khi còn chiều chuộng tôi tới mức tôi muốn làm nũng gì cũng được.
Vậy mà bây giờ, anh như biến thành một người khác hẳn.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Làm lại bài số ba đi.
Anh đẩy cuốn tập lại gần tôi.
Tôi cúi gằm mặt xuống, tay cầm viết run run, viết từng con số một.
Cái cảm giác bị soi sát từng nét chữ khiến mồ hôi tôi túa ra, tim đập thình thịch như thể đang chuẩn bị thi chứ không phải chỉ làm một bài tập toán bình thường.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ừm… lần này đúng rồi.
Bỗng nhiên có tiếng mấy đứa bạn tôi chạy ngang ngoài ngõ, la lớn át cả giọng anh đang giảng.
: Yến ơi, đi chơi không? Nhà bà Sáu có cây mận ngon lắm!
: Tụi tao có đem diều nữa nè!
Tôi giật mình, mắt sáng rỡ muốn buông ngay cây viết để chạy theo tụi nó.
Tôi xoay qua nhìn anh, môi vừa mấp máy định xin thì đã bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của anh.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Không đi đâu hết.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Bài tập còn chưa xong mà ham chơi.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Nhưng… chỉ một lát thôi mà…
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Một lát cũng không được. Em học chưa xong thì không đi đâu hết.
Tôi thở dài, ủ rũ quay ra cửa hét vọng.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Thôi tụi bây đi đi, tao không đi được đâu!
Đám bạn ồ lên đầy tiếc nuối, rồi nhanh chóng cười giỡn chạy đi, để lại tôi ngồi bên đóng sách và đóng bài tập.
Tôi hậm hực quay sang lườm anh, còn anh thì thản nhiên như chẳng có chuyện gì, cầm cây bút gõ nhẹ xuống trang giấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Nhanh làm tiếp đi. Còn nhiều lắm.
Tôi im lặng cúi mặt làm bài, không còn ngồi luyên thuyên như lúc nãy nữa.
Không khí trong nhà bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ ngoài vườn thổi vào và tiếng lật giấy sột soạt.
Thỉnh thoảng, tôi lại lơ đãng mất tập trung, đưa đầu cây viết lên cắn, mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ.
Anh gõ nhẹ xuống mặt bàn bằng đầu cây viết của mình.
Tôi giật mình, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Tập trung.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Biết rồi…
Thế là tôi lại cúi xuống, cố gắng giải tiếp.
Nhưng chỉ một lát sau, đầu óc tôi lại trôi đi đâu đó, ngón tay vẽ mấy đường nguệch ngoạc lên mép giấy.
Lần này chưa kịp cắn bút, anh đã kịp đưa tay giữ lấy quyển tập, nghiêng đầu nhìn tôi đầy cảnh cáo.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
*Đồ khó ưa...*
//Hậm hực bặm môi làm bài tiếp//
Solo fi5 kh ?
ê t viết mà t lụy luôn rồi nè
Comments
Đn Đang Bao Chau
v hỏ,v hỏ,tặng vài bông cho hết luỵ nho
2025-09-01
2