[ 2 Ngày 1 Đêm_Ngô Kiến Huy ] Nắm Tay Em Qua Ngàn Mùa Thương
Chương 1
_____________________________
Tôi và anh gặp nhau vào một buổi chiều cuối hạ, khi những tia nắng vàng đã bắt đầu dịu lại sau dãy phố nhỏ.
Tôi không biết đó có phải là định mệnh hay chỉ là một sự tình cờ đẹp đẽ, nhưng từ khoảnh khắc ấy, đôi mắt anh như giữ tôi lại, khiến trái tim tôi lần đầu tiên lỡ nhịp.
Anh mỉm cười, còn tôi thì ngượng ngùng tránh đi ánh nhìn ấy.
Chúng tôi không hề biết rằng cuộc gặp gỡ đơn giản ngày hôm đó sẽ trở thành khởi đầu cho một câu chuyện mà suốt cả đời này tôi vẫn muốn gọi bằng hai chữ... tình yêu.
Lúc đó tôi chỉ mới học lớp 9, còn anh thì đã là học sinh lớp 12.
Khoảng cách ba năm nghe thì không nhiều, nhưng vào cái tuổi ấy, tôi với anh như thuộc về hai thế giới khác nhau.
Tôi của năm lớp 9 là một đứa con gái ngang bướng, thích tỏ ra mình ngầu lòi, ngày nào cũng đi kiếm chuyện với mấy đứa khối dưới để chứng tỏ bản thân.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ quan tâm đến một anh chàng nào đó lớn hơn mình, càng không nghĩ sẽ có ngày trái tim mình lại xao động chỉ vì một ánh mắt dịu dàng.
Thế nhưng, chính vào khoảng thời gian ngông cuồng và nổi loạn ấy, tôi đã gặp anh người mà sau này trở thành một phần thanh xuân ngọt ngào nhất của tôi.
Tôi thích anh, và anh cũng vậy. Dù cả hai chưa từng nói thẳng ra, nhưng cách anh quan tâm tôi thì làm sao tôi có thể không nhận ra.
Anh thường tìm đủ mọi lý do để đứng đợi tôi trước cổng trường mỗi khi tan học.
Có hôm, chỉ cần nhìn thấy dáng anh đứng tựa gốc cây bên đường, tôi đã vội vàng giả vờ thản nhiên nhưng bên trong thì vui sướng biết bao.
Thỉnh thoảng, anh còn lén bác bảo vệ để chạy vào trường, trên tay cầm chiếc túi nhỏ đựng bánh nóng hổi.
Tôi vừa nhận vừa giả vờ cau mày, nhưng chẳng bao giờ giấu nổi nụ cười nơi khóe môi.
Tôi nhớ… lúc đó tôi còn lén lấy tiền của chị hai để mua mấy cuộn len đủ màu.
Tôi thì chẳng khéo tay chút nào, ngồi loay hoay cả tuần mới đan xong một cái móc khóa nhỏ hình con gấu.
Nhìn thì méo mó, tay chân chẳng cân đối gì hết, vậy mà tôi vẫn run run đem tặng anh.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Nè, cho anh đó. Thích thì giữ, không thì vứt đi cũng được.
Anh nhìn món quà trong tay, khóe miệng cong lên, mắt cười rạng rỡ.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Là em tự làm hả?
Tôi đỏ mặt, lúng túng gật đầu.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ừ… nhưng nó xấu lắm, anh đừng cười nha.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ai nói xấu? Đẹp nhất từ trước tới giờ anh từng thấy đó. Anh sẽ treo nó lên cặp, để ngày nào cũng nhìn thấy.
Sau hôm đó, tụi bạn tôi đã chứng kiến hết tất cả, rồi bắt đầu trêu tôi đủ kiểu.
Nhưng lạ thay, tôi chẳng thấy ngại ngùng, trái lại còn thấy thích thú nữa.
Cái miệng của bọn nó đúng là lớn thật, chỉ mới vài ngày thôi mà cả khối dưới đã biết hết chuyện tôi với anh.
Nhưng mà thôi, tôi cũng mặc kệ. Để tụi nó biết cũng tốt để tụi nó hiểu rằng, anh ấy là của tôi.
Hồi đó anh bảnh trai lắm. Dáng cao ráo, gương mặt sáng sủa, lại còn học giỏi nên dĩ nhiên không ít cô gái để ý.
Không biết là do may mắn hay do cái tính ương bướng của tôi đã lọt vào mắt anh, mà cuối cùng… người anh chọn lại là tôi.
Một đứa con gái lớp 9 bồng bột, ngáo ngáo, chẳng có gì nổi bật ngoài cái tính bướng bỉnh đó.
Buổi chiều hôm đó, trời mưa tầm tã. Anh lo lắng đem theo hai cái áo mưa một cho anh, một cho tôi.
Nhưng tôi nào hay biết, tôi còn bận cùng lũ bạn kéo nhau đi đánh nhau với mấy đứa khối dưới.
Sau trận, cả người tôi thương tích lấm lem, áo trắng loang đầy bùn đất, thế mà vẫn hò hét, dầm mưa cười đùa như thể vừa giành được chiến thắng vĩ đại.
Đang định kéo nhau đi ăn mừng, thì tôi thấy anh.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ơ… anh đến hả?
Anh bước lại gần, mắt lướt qua vết xước nơi tay tôi, rồi dừng lại thật lâu. Giọng anh trầm xuống.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Đây là cái mà em gọi là vui hả?
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ướt như chuột lột, còn đầy vết thương… em nghĩ anh sẽ vui khi thấy em như vậy à?
Tôi mím môi, chẳng biết đáp gì, chỉ lén nhìn gương mặt cau lại của anh.
Anh bất ngờ quay sang, quát lớn vào đám bạn tôi.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Đứng đó làm gì? Muốn bị cảm hết à?!
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Biết trời đang mưa lớn không?
Giọng anh vang lên giữa khoảng sân khiến cả bọn tôi giật thót.
Đứa nào đứa nấy hốt hoảng chạy tán loạn, có đứa còn trượt chân suýt té vì sân trường trơn rêu.
Chỉ trong chớp mắt, chúng nó bỏ chạy hết, để lại tôi đứng lúng túng đối diện anh.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, còn anh thì vẫn nhìn tôi, ánh mắt vừa giận vừa xót xa.
Tôi cúi gằm mặt xuống, tay khẽ siết chặt góc áo, không dám chạm vào ánh nhìn ấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Em lúc nào cũng bướng như vậy biết anh lo cho em thế nào không?
Anh khoác áo mưa cho tôi, động tác dứt khoát mà cẩn thận, như sợ làm tôi đau vì mấy vết trầy xước trên tay.
Tôi ngước nhìn anh, môi mím lại, rồi cất giọng nhỏ nhẹ.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em ướt hết rồi, mặc áo mưa làm gì nữa?
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ướt rồi thì càng phải mặc, để không ướt thêm nữa. Em muốn bị sốt, rồi để anh phải lo lắng sao?
Tôi im lặng, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Dưới cơn mưa, giọng nói của anh vừa như trách móc, vừa như che chở, khiến tôi chẳng biết phải phản kháng thế nào.
Anh đưa tay vén vài sợi tóc dính bết trên trán tôi, rồi khẽ thở dài.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Mai mốt đừng để anh thấy em như thế này nữa, được không?
Không hiểu sao trong giây phút ấy, tôi bỗng thấy mình nhỏ bé, thấy muốn được anh bảo vệ mãi.
Anh không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay tôi rồi kéo đi.
Chiếc xe đạp dựng bên hiên lớp học đã ướt nhẹp vì mưa, nhưng anh vẫn lau vội yên xe cho tôi ngồi.
Tôi ngần ngại một chút, rồi cũng yên lặng trèo lên phía sau.
Bánh xe lăn chậm rãi trên con đường mưa, nước bắn tung tóe hai bên.
Chẳng biết là do mưa lạnh hay do tim đập nhanh mà bàn tay tôi run run, nhưng cuối cùng vẫn khẽ siết lại, bám lấy áo anh.
Anh chợt nghiêng đầu, nói lớn để át tiếng mưa.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ngồi yên, ôm chắc vào kẻo té đó!
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em đâu có yếu đuối vậy đâu…
Nhưng ngay sau đó, tôi lại tựa nhẹ vào lưng anh.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa cơn mưa rào xối xả, tôi cảm thấy bình yên lạ thường như thể cả thế giới này chỉ còn lại tôi và anh, cùng nhau đi qua những ngày tháng ngông cuồng tuổi trẻ.
Comments
thwD 👉👈💗
hú hú há há, cuối cùng cũng có truyện viết về Bắp gòi, hy vọng kh có H chứ đọc mấy truyện khác hở ra là H mà ngượng cả mặt, đọc kh nổi luôn
2025-09-06
1
thwD 👉👈💗
dìa dia, ngọt nha bà, tặng bà 5 bông hoa xinh xắn tiếp thêm động lực nè
2025-09-06
1
✯BaoBeii❀
tặng tác giả 1 vote làm động lực ra chap mới nha 😚
2025-08-31
1