[Kimetsu No Yaiba] Khúc Ca Của Gió Và Mưa
Chương 3. Bi Kịch Ập Đến
Một đêm mưa bão, gió rít từng hồi qua khe cửa, bầu trời tối đen như mực. Ngoài trời, tiếng mưa gào thét, trút xuống như muốn xé nát ngôi nhà nhỏ. Bên trong, một ngọn lửa leo lét trong lò sưởi, chỉ đủ để soi sáng một góc phòng.
Một tiếng động lạ vang lên từ bên ngoài. Mẹ của Haru chạy ra và mở cửa.
Một luồng khí lạnh lẽo cùng mùi đất ẩm xộc vào. Ngay lập tức, một con quỷ to lớn lao vào tấn công, móng vuốt sắc nhọn cào xé quần áo và làn da.
Mẹ Haru
/hoảng sợ, thét lên/ Haru, con mau chạy đi!
Haru sợ hãi nép vào một góc, nhìn mẹ mình bị tấn công. Mẹ cô, một người phụ nữ bình thường, không có bất kỳ khả năng tự vệ nào. Bà chỉ có thể dùng thân mình để che chắn.
Quỷ
/cười khẩy/ Ngươi quá yếu ớt.
Quỷ
Ta thích trò chơi này.
Quỷ
Để ta xem ngươi bảo vệ con gái mình đến mức nào.
Haru chứng kiến mẹ mình gục ngã, một tiếng thét cuối cùng hòa vào tiếng mưa. Một cơn giận dữ điên cuồng bùng lên trong cô bé.
Haru lúc nhỏ
/thét lên/ Đừng!
Haru lao vào, đâm thẳng một khúc củi cháy dở vào mắt nó.
Con quỷ gào lên đau đớn, móng vuốt vung loạn xạ. Một nhát cào xẹt qua khuôn mặt của Haru.
Nó chuẩn bị tấn công trở lại, nhưng đột nhiên tiếng chim hót vang lên. Qua những khe cửa, những tia nắng đầu tiên của bình minh đã len lỏi vào, chiếu thẳng vào nó.
Quỷ
/gào lên tuyệt vọng/ Khônggg!
Tiếng mảng da thịt của nó bốc khói. Con quỷ gào thét trong đau đớn, thân thể dần tan rã, bị thiêu rụi hoàn toàn thành tro bụi trước mắt Haru. Ánh sáng của bình minh lấn át mọi thứ, soi rõ vết máu trên sàn nhà và những vết thương trên cơ thể mẹ cô.
Haru vẫn còn đứng đó. Cô nhìn mẹ mình gục ngã, khuôn mặt mình đang chảy máu, và rồi, một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cô, xóa đi kí ức. Nỗi đau và sự kinh hoàng quá lớn đã khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Comments