Chương 5. Cuộc Sống Mới

Sau khi được Urokodaki cứu giúp, Haru được đưa về núi Sagiri. Nơi đây là một ngọn núi lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp mà Haru từng có.
Tại đây, Haru gặp được ba người bạn. Người thứ nhất có mái tóc màu đào, nụ cười rạng rỡ và và một vết sẹo dài trên má trái. Người thứ hai có vẻ ngoài hiền lành, dịu dàng như một dòng suối. Người cuối cùng là một cậu bé với vẻ ngoài và tính cách đơn giản, nhưng lại mang trong mình một trái tim ấm áp.
Sabito
Sabito
Chào em, anh là Sabito. Đây là Makomo và Giyuu.
Haru không nói gì, chỉ gật đầu. Cô vẫn còn quá trống rỗng để có thể nói chuyện.
Trên núi Sagiri, cuộc sống của Haru là một chuỗi những bài tập khắc nghiệt. Mỗi ngày, cô đều thức dậy với cơ thể rã rời. Không khí lạnh cắt da thịt, nhưng cô cứ chạy, chạy mãi. Haru không biết mình đang chạy vì điều gì. Đôi chân cô chỉ bước đi một cách vô thức.
Giyuu, Sabito và Makomo cũng chạy, nhưng với một mục đích rõ ràng. Haru có thể cảm nhận được sự quyết tâm của họ, một ngọn lửa mà cô đã đánh mất. Cô thường quan sát cách Sabito, người dẫn đầu, luôn thúc đẩy Giyuu phải cố gắng, và cách Makomo dịu dàng, nhưng kiên định, giúp đỡ họ.
Sabito
Sabito
/hét lên/ Giyuu, cậu chạy chậm quá! Tôi đã bảo dùng mũi chân!
Giyuu lúc nhỏ
Giyuu lúc nhỏ
/thở dốc/ Tôi biết rồi!
Trong một buổi tập kiếm, Haru vung kiếm một cách hoàn hảo. Các đòn đánh của cô nhanh và chính xác đến kinh ngạc, như một bản năng tự nhiên. Cô hoàn thành mọi bài tập một cách dễ dàng, nhưng không có chút cảm xúc nào trong đôi mắt.
Sabito, với vết sẹo trên mặt, đột nhiên lao tới, đòn kiếm của anh mạnh đến mức gần như đánh bay thanh kiếm của Haru.
Sabito
Sabito
/đầy nghiêm túc/ Nếu em không có ý chí, em sẽ không thể sống sót được đâu!
Makomo lập tức chạy đến, đưa tay ra. Cô định đỡ Haru dậy, Haru có thể cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay ấy. Haru ngập ngừng, rồi nắm lấy.
Sau buổi tập, khi trời đã tối hẳn, họ trở về nhà. Haru mệt đến mức cô bé không còn sức để đứng. Cô chỉ ngã lưng xuống bên bếp lửa. Makomo nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, và Haru, với sự trống rỗng đã bao trùm lấy cô từ lâu, đã ngủ thiếp đi trên đùi Makomo.
Makomo mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc Haru. Cô bé biết, Haru không chỉ cần một người thầy, mà còn cần những người bạn.
Đêm đó, Urokodaki và ba người học trò của ông cùng ngồi lại bên bếp lửa. Makomo lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng.
Makomo
Makomo
Sư phụ, em ấy...có ổn không ạ? Em ấy không nói gì cả.
Sabito
Sabito
/nhìn Haru đang ngủ/ Luyện tập của em ấy rất tốt, nhưng...em ấy không có ý chí. Giống như một cái xác rỗng vậy.
Giyuu lúc nhỏ
Giyuu lúc nhỏ
Con nghĩ, em ấy đã trải qua một chuyện gì đó rất kinh khủng.
Urokodaki Sakonji
Urokodaki Sakonji
/nhẹ nhàng/ Phải, nỗi đau đã lấy đi kí ức của con bé. Nhưng ta tin, dưới sự giúp đỡ của các con, con bé sẽ tìm lại được những gì đã mất.
Họ im lặng một lúc, nhìn vào ngọn lửa đang bập bùng. Lần đầu tiên sau bi kịch ấy, Haru đã có một giấc ngủ sâu và yên bình, không có ác mộng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play