Chiến xa dừng lại trước cổng thành . Cờ hiệu thêu chữ “Dữ” tung bay giữa trời , khiến bá quan văn võ quỳ rạp , dân chúng hai bên đường không dám thở mạnh . Người ngồi trên chiến mã , áo giáp đen lạnh lẽo , ánh mắt như hàn băng phủ xuống thiên hạ . Không ai dám nhìn thẳng , bởi tất cả đều biết , vị tướng trẻ tuổi này đã máu nhuộm sa trường , nay vừa được phong là Dữ Vương — một thân quyền thế , không ai dám chống .
Trong xe ngựa theo sau , một thân ảnh gầy gò bị trói , sắc mặt trắng bệch . Y ngồi lặng lẽ , đôi mắt cụp xuống , hàng mi run rẩy che giấu nỗi đau khôn xiết trong lòng . Bụng vốn từng mang sinh mệnh nhỏ bé , giờ chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo .
Khi đoàn quân vào phủ , cửa lớn khép lại , mọi ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách . Hắn bước vào , từng bước dồn dập như sấm sét , đôi mắt sắc như dao khóa chặt lấy y .
Lục Tập Thành
Nghĩa phụ.
Hắn gọi khẽ , tiếng gọi như lưỡi câu , kéo tâm y xuống vực sâu .
Lục Tập Thành
Ngươi trốn ta… nhưng cuối cùng vẫn thuộc về ta .
Y ngẩng đầu , đôi mắt âm u lạnh lẽo , giọng nói khàn khàn .
Bách Vũ Hiểu
Ta không còn gì để ngươi cướp đi nữa .
Hắn thoáng dừng lại , trong đáy mắt lóe lên tia sáng phức tạp , rồi lập tức che giấu bằng nụ cười lạnh .
Lục Tập Thành
Không… ngươi vẫn còn mạng . Mạng của ngươi , ta sẽ giữ lại , giữ thật lâu . Ngươi phải sống , để trả giá cho tội nghiệt năm xưa .
Bách Vũ Hiểu
Ta…
Y run lên , giọng khàn đặc .
Bách Vũ Hiểu
Nếu thật sự tin ta là hung thủ… sao không một đao giết chết ta?
Hắn chạm vào cằm y , buộc y phải ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt mình .
Lục Tập Thành
Giết ngươi? Đó là giải thoát . Ta không cho ngươi giải thoát .
Nhắm mắt , hàng lệ nóng hổi rơi xuống , tan vào gương mặt hốc hác . Y đã biết , từ hôm nay , bản thân sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong ngục tù mang tên “yêu hận” này , không còn lối thoát .
Ngoài kia , trăng tròn vằng vặc, sáng rực mà lạnh lẽo . Trong đại điện phủ Dữ Vương , bóng hai người đổ xuống nền đất , một cao ngạo hùng mạnh , một gầy yếu run rẩy — dây dưa không dứt , khắc sâu thành định mệnh .
Comments