QuinnLy | Maiquinn X Lyhan | TRONG LỒNG KÍNH
Đêm mưa và Vết sẹo
Tiếng mưa đổ xuống bất chợt, rào rạt, đều đều như hàng nghìn chiếc trống nhỏ gõ vào mái ngói. Linh chui vào chăn, định ép mình ngủ, nhưng mỗi khi lưng chạm vào tấm ga lạnh, cơn đau nơi vết sẹo lại nhói lên.
Một cảm giác rát bỏng, quẩn quanh…
Linh cắn môi, cuộn mình thành một đống nhỏ, trong đầu dội về những mảnh ký ức nhòe nhoẹt. Có tiếng người la hét. Có ánh lửa. Và tiếng kính vỡ…
Không gọi cũng được, nhưng cái tên ấy bật ra trong vô thức
Chỉ vài phút sau, Mai xuất hiện trước cửa, áo sơ mi trắng rộng phủ ngang đùi, mái tóc xoăn vàng còn hơi ẩm. Cô bước tới, bàn chân trần lướt trên sàn gỗ lạnh, ngồi xuống mép giường, khẽ vén chăn.
Nguyễn Hiền Mai
|giọng trầm thấp, êm như gió đêm| Đau à…?
Trần Thảo Linh
|khẽ gật, môi run| Lưng… đau…
Mai không nói gì thêm, chỉ cúi người kéo áo Linh lên một chút, đôi mắt nâu mật ong dừng lại ở những vết sẹo mờ nhạt chạy ngang bả vai. Ngón tay Mai chạm rất nhẹ, vừa bôi thuốc vừa như đang chạm vào thứ gì mong manh dễ vỡ.
Trần Thảo Linh
Chị sẽ… bỏ em không?
Mai hơi khựng, rồi cúi sát xuống, trán chạm vào trán Linh, giọng trầm xuống tới mức gần như thành tiếng thì thầm:
Nguyễn Hiền Mai
Nếu bỏ em… chị còn lại gì?
Linh im lặng, nhưng hơi thở dần đều lại. Mai kéo chăn ôm Linh vào lòng, một tay gối sau đầu, một tay xoa nhịp trên eo, ru như hồi Linh còn bé xíu.
Tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài, nhưng trong vòng tay này, hơi ấm phủ lên mọi nỗi sợ.
Linh nghe thấy tiếng tim Mai đập chắc nịch ngay sát tai, nhịp đều đặn như một cái neo kéo cô khỏi vực sâu
Nguyễn Hiền Mai
Chị bỏ cả thế giới… nhưng không bỏ em.
Một tiếng sấm nổ đùng ngoài cửa sổ. Linh giật mình, bấu chặt lấy vạt áo Mai. Mai chỉ siết chặt hơn, cằm tựa trên đỉnh đầu Linh, giọng vỗ về:
Nguyễn Hiền Mai
Ngoan… có chị đây.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng mưa và tiếng tim, Linh cảm giác chiếc lồng kính quanh mình như biến mất. Chỉ còn Mai, và hơi ấm này.
Comments