Hồi ức: Những ngày đầu

Sáu năm trước.
Khi Linh vừa tròn 12 tuổi.
Em lần đầu bước vào nhà Mai. Cô bé nhỏ xíu, tóc đen cắt ngang vai, quần áo loang lổ bùn đất, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.
Mai khi đó vừa bước vào con đường kinh doanh, gánh vác cả gia đình. Mái tóc xoăn vàng cột cao, đôi tay rám nắng đầy sức mạnh. Cô cúi xuống ngang tầm mắt Linh, chìa bàn tay ra, giọng chắc nịch:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Từ giờ, chị sẽ chăm em. Đừng sợ gì hết.
Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Mai. Bàn tay ấy to, ấm và đầy vết chai, nhưng với Linh, đó là thứ duy nhất níu mình khỏi vực sâu.
|Dỗ ngủ lần đầu|
Đêm đó, Linh được sắp ngủ trong phòng riêng gần phòng Mai. Ánh đèn vàng nhạt, bóng đêm rộng khiến Linh lạ lẫm, mắt mở to nhìn trần nhà
Mai mở cửa, bước nhẹ vào, tay cầm một chiếc lục lạc bạc nhỏ
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|khẽ| Không ngủ được à?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
|lúng túng, giọng run| … phòng… rộng quá…
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|ngồi xuống cạnh giường, kéo chăn| Không sao, từ giờ chị sẽ ngủ cạnh em, không phải sợ gì cả.
Mai đặt lục lạc lên cổ tay Linh, nhẹ nhàng cài chốt:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Đeo cái này nhé. Ban đêm mà em khóc, chị sẽ nghe tiếng và tìm em ngay.
Linh im lặng, chỉ nhìn Mai bằng đôi mắt tròn to. Mai khẽ cúi xuống, thì thầm gần tai:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Ngoan, ngủ đi. Từ nay, chị sẽ là người dỗ em ngủ mỗi đêm.
Tối đó, Linh chìm vào giấc ngủ trong mùi hương nhè nhẹ từ áo Mai.
____
|Thoa thuốc|
Một chiều mùa hạ, Linh trèo cây hái xoài, trượt chân rơi xuống, bị mảnh cây cứa dài xuống lưng, đụng trúng vết thương cũ. Máu đỏ loang áo, Linh hoảng hốt khóc nức nở.
Mai khi nghe tiếng khóc, chạy đến. Thấy Linh, cô không mắng một lời, chỉ bế thốc cô bé lên, vừa siết chặt vừa run tay.
Trong phòng, Mai rửa sạch vết thương bằng nước thuốc lá, mùi hăng xộc lên, Linh khóc to hơn
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
|nức nở| Hu… hức… đau đau quá chị ơi…
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|vừa thổi vừa dỗ| Ngoan, để chị thoa thuốc cho
Mai lấy thuốc cao bôi nhẹ, động tác cẩn thận đến mức run rẩy. Sau khi băng xong, cô đặt tay lên vết sẹo, ánh mắt sâu thẳm
Bác sĩ đến và kê cho vài đơn thuốc mỡ, Mai nhất quyết mỗi lần tự tay rửa sạch từng vết máu, thay băng cho em mỗi sáng tối.
Tối đó, Linh ngồi trước gương, áo trễ một bên vai, gương mặt cau lại vì đau. Mai mở lọ thuốc, giọng dịu đi:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Ngoan, chịu khó nhé. Chị thoa thuốc sẹo cho em, sẽ bớt đau
Linh run vai:
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Đừng… lạnh lắm… |ứa nước mắt|
Mai thổi hơi ấm vào ngón tay, rồi mới chấm thuốc lên vết sẹo. Mỗi lần Linh nhăn mặt, cô lại cúi xuống, đặt nụ hôn nhẹ lên rìa vết thương:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|thấp giọng| Đừng nhăn… vết này đẹp mà, nó thuộc về chị rồi…
Không hiểu vì sao, Linh đỏ mặt, lắp bắp:
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Chị… chị nói gì vậy
Mai chỉ cười, không đáp.
___
|Tắm mưa|
Lúc này, Linh đã quen vói sự chăm sóc của Mai, cô bé dần mở lòng mình hơn, thoải mái bộc lộ nét tinh nghịch của một đứa trẻ nhỏ.
Một chiều hè, mưa rào bất chợt đổ xuống, hạt mưa rát buốt đất sân gạch. Linh vừa học xong bài, nhoài người qua cửa sổ thấy nước mưa chảy, ánh mắt sáng rực.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
|reo lên| Chị ơi! Mưa rồi này! Mưa oaaa
Không đợi trả lời, Linh chạy chân trần ra sân, xoay vòng, hứng nước bằng hai bàn tay nhỏ, cười như tiếng chuông bạc. Áo ướt, tóc bết, đôi má ửng hồng
Mai đứng dưới hiên, khoanh tay nhìn, gương mặt ba phần bất lực bảy phần nuông chiều. Cuối cùng, cô bước xuống, kéo Linh vào lòng:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|giọng trầm, hơi trách|: Em bé hư quá. Lạnh thế này, mai sốt thì ai chăm em?”
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
|vừa cười vừa bám áo Mai| Chị chứ ai!
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|cúi xuống, ghé tai Linh| Ừ. Chỉ chị thôi. nhớ chưa?
Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng Linh hôm ấy… ấm hơn cả nắng.
___
|Đêm sốt cao|
Hậu quả của cơn nghịch mưa lần trước là Linh lên cơn sốt cao. Người nóng hừng hực, trán vã mồ hôi. Mai suốt đêm không chợp mắt, vừa thay khăn lạnh, vừa quạt nhẹ, vừa đút từng thìa thuốc
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|khẽ dỗ| Một thìa nữa thôi… ngoan nào
Cô đặt khăn lên trán Linh, ngón tay lướt qua gò má ướt mồ hôi, ánh mắt dịu dàng mà sâu.
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|thì thầm| Đừng khiến chị lo nữa, Linh à…
___
|Đưa đi học|
Sáng sớm, Mai lái xe đưa Linh đến cổng trường. Linh chỉnh lại tóc, chuẩn bị bước xuống thì Mai đưa cho cô một chiếc dây buộc tóc mới.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
|mắt sáng| Xinh quá! Quà cho em à?
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|mỉm cười| Ừ. Nhớ buộc nó mỗi ngày nhé.
Linh không biết bên trong dây buộc tóc ấy có gắn chip định vị nhỏ. Mai tựa vào vô lăng, ánh mắt dõi theo Linh bước vào cổng.
Tối đó, khi Linh đã ngủ, Mai mở laptop, đăng nhập vào một phần mềm bảo mật riêng. Bản đồ hiện ra, một điểm sáng nhỏ nhấp nháy — Linh đang ở trong phòng, tọa độ chính xác đến từng mét.
Mai ngồi tựa lưng vào ghế, rót một ly rượu vang đỏ, mắt dõi theo điểm sáng ấy rất lâu. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt nghiêng, tạo một đường bóng sắc nét lạnh lùng.
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
“ Thế này… chị sẽ không bao giờ phải lo lắng nữa…”
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
“cho dù em có chạy đi đâu… chị vẫn sẽ tìm thấy em.”
Bàn tay mai khẽ chạm vào màn hình, dừng ngay trên cái tên “Linh” được đánh dấu bằng trái tim đen nhỏ.
Hot

Comments

Ximeo

Ximeo

Mình ko có kiến thức y khoa thuốc học gì nên đại đại nha các bợn

2025-09-05

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play