[WenHan] Typing... Rồi Biến Mất
Đêm Trùng Khánh Không Có Anh
Dương Bác Văn
Anh – Bác Văn: 25 tuổi, trưởng thành hơn tuổi thật, làm việc ở một hãng truyền thông tại Trùng Khánh, điềm đạm, từng trải, sống nội tâm, ít nói, mang theo quá khứ chưa lành.
Tả Kỳ Hàm
Em – Kỳ Hàm: 20 tuổi, sinh viên năm 2 ngành Văn học, sống thiên về cảm xúc, mơ mộng, yêu chân thành nhưng dễ tổn thương.
Mối quan hệ giữa họ là một chuỗi những tin nhắn không cân bằng – một người chờ, một người luôn trốn tránh.
Tả Kỳ Hàm
📱: Bác Văn, em đang đứng dưới cầu sông Dương Tử. Trời lạnh… mà em thấy lòng còn lạnh hơn
Dương Bác Văn
📱: 'đã xem' (không trả lời)
Tả Kỳ Hàm
📱:Có phải anh ghét em rồi không?
Hay là anh chưa từng để tâm?Nếu em biến mất… chắc anh cũng không nhận ra đâu nhỉ…
Dương Bác Văn
📱:Em đừng nói mấy lời như thế.
Về nhà đi. Đêm lạnh, đứng ngoài lâu không tốt
Tả Kỳ Hàm
📱:Về rồi thì sao? Em vẫn một mình, vẫn chẳng có gì khác
Tả Kỳ Hàm
📱:Anh chỉ lo em ốm. Nhưng anh có từng nghĩ… tim em đang rách đến mức nào chưa?
Tả Kỳ Hàm
📱:Bác Văn, hôm nay ở trường giảng bài về tình yêu trong văn học hiện thực. Em ngồi đó, mà đầu óc chỉ toàn nghĩ đến anh
Tả Kỳ Hàm
📱: Người ta bảo: yêu không phải là được gì, mà là dám mất gì
Tả Kỳ Hàm
📱: Em dám mất mọi thứ, chỉ cần anh ngoảnh lại nhìn em một lần thôi
Dương Bác Văn
📱: Em còn trẻ. Những điều em cảm thấy… sẽ sớm phai. Tin anh đi
Tả Kỳ Hàm
📱: Anh nói vậy, tức là chưa từng yêu em sao?
Dương Bác Văn
📱: Kỳ Hàm, dạo này sao rồi? Không thấy em online
Dương Bác Văn
📱: Em có chuyện gì à?
Dương Bác Văn
📱: Nói anh biết, được không?
Anh gõ mãi, rồi xóa. Gõ nữa, lại xóa
Tả Kỳ Hàm
📱: Em xin lỗi đã làm phiền anh suốt thời gian qua
Tả Kỳ Hàm
📱: Em đã nghĩ, chỉ cần em đủ chân thành, anh sẽ động lòng
Tả Kỳ Hàm
📱: Hóa ra, tình yêu không phải là bài toán cần cố gắng… mà là số phận. Mà anh thì chưa từng thuộc về định mệnh của em
Dương Bác Văn
📱: 'Không nhắn lại'
Tả Kỳ Hàm
📱: Em đang ngồi góc bàn cũ, vẫn là trà sữa gạo rang anh từng gọi cho em. Ghế đối diện… em để trống. Em đợi, nhưng không hy vọng
Dương Bác Văn
📱: 'không seen'
Một tiếng, hai tiếng. Em rời quán trong im lặng, để lại chiếc cốc còn nửa
Dương Bác Văn
📱: Kỳ Hàm… anh xin lỗi
Dương Bác Văn
📱: Anh đã nghĩ, lạnh lùng sẽ giúp em quên. Nhưng giờ… anh lại là người nhớ nhiều nhất
Dương Bác Văn
📱: Em từng hỏi anh có từng yêu không? Có. Anh yêu em. Nhưng anh sợ. Sợ tổn thương em, sợ không mang lại điều gì ngoài giày vò
Dương Bác Văn
📱: Nếu em còn nghe được… quay lại đi. Dù chỉ là để mắng anh một câu
Tin đã gửi. Nhưng mãi mãi không được đọc
Comments