[CapRhy] Ngày Thường Có Anh
4. Giữa Thành Phố Có Cậu
bibo
Giờ lấy dấu chấm chào đi ha⚡
Thành phố vào thu, lá vàng lác đác rơi trên vỉa hè. Quang Anh vừa xách đàn từ phòng thu ra, thì va phải một người bước ngược chiều.
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi..
Quang Anh ngẩng lên, rồi chết lặng. Trước mặt cậu là gương mặt quen thuộc - Hoàng Đức Duy, cậu bạn cấp ba năm nào, người từng lặng lẽ bên cậu rồi biến mất sau ngày tốt nghiệp.
Duy vẫn: cao lớn, ánh mắt sâu thẳm, chỉ có nét trưởng thành rõ hơn. Anh khẽ gật đầu.
Hoàng Đức Duy
Lâu rồi không gặp.
Tim Quang Anh đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Họ ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh. Quang Anh nói không ngừng về những năm qua - việc học nhạc, đi hát, những buổi biểu diễn nhỏ.
Còn Duy chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng thêm vài câu ngắn ngọn.
Nguyễn Quang Anh
Cậu làm gì suốt thời gian qua thế?
Hoàng Đức Duy
Làm việc, viết code, nhàm chán lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nhàm chán sao lại hay thế này?
Quang Anh bật cười, ánh mắt long lanh.
Khoảnh khắc ấy, Duy nhận ra bao năm qua, nụ cười kia vẫn là thứ duy nhất khiến lòng anh rung động.
Một tuần sau, Quang Anh hẹn gặp.
Nguyễn Quang Anh
Tớ có mini show nhỏ, cậu đến nghe nhé?
Duy thoáng ngập ngừng, rồi gật đầu.
Đêm diễn, dưới ánh đèn vàng, Quang Anh ngồi đàn hát. Giọng cậu trong, cao và có chút run run vì hồi hộp. Giữa những gương mặt khán giả, cậu chỉ nhìn thấu Duy - ngồi im lặng ở hàng ghế cuối, ánh mắt không rời khỏi sân khấu.
Quang Anh mỉm cười. Với cậu, chỉ cần người ấy đến là đủ.
Những ngày sau đó họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Buổi tối Duy đưa Quang Anh về, lặng lẽ che gió khi cậu ho, mua trà gừng lúc cậu cảm.
Một hôm, Quang Anh hỏi bâng quơ.
Nguyễn Quang Anh
Sao cậu lại quan tâm tớ thế?
Duy im lặng hồi lâu, rồi khẽ đáp.
Hoàng Đức Duy
Vì tớ từng bỏ lỡ cậu một lần rồi.
Trong một buổi tập, Quang Anh phải song ca với một ca sĩ nữ. Người đó thân thiết, còn đứng sát cậu lúc cười nói.
Duy đứng ngoài cửa, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Sau buổi tập, anh chẳng nói lời nào, chỉ bước thẳng ra ngoài.
Quang Anh hớt hải chạy theo.
Nguyễn Quang Anh
Cậu sao thế?
Hoàng Đức Duy
Tớ không thích cảnh đó.
Nguyễn Quang Anh
Ngốc, tớ đâu để ai khác chạm vài tim mình ngoài cậu đâu.
Đêm hôm ấy, thành phố mưa lất phất. Duy dừng xe trước nhà Quang Anh, không vội đi.
Hoàng Đức Duy
Tớ thích cậu!!
Hoàng Đức Duy
Từ ngày xưa đến giờ, vẫn chưa từng thay đổi.
Quang Anh chết lặng, nước mưa lẫn nước mắt nóng hổi. Cậu lao đến ôm chàm lấy Duy, thì thầm trong tiếng nấc.
Nguyễn Quang Anh
Đồ ngốc, tớ chờ câu này lâu lắm rồi.
Họ bắt đầu một hành trình mới. Quang Anh tiếp tục theo đuổi âm nhạc, Duy lặng lẽ làm chỗ dựa phía sau. Mỗi lần biểu diễn, chỗ ngồi quen thuộc vẫn có một người im lặng dõi theo.
Và mỗi sớm mai, Quang Anh tỉnh dậy, thấy Duy đang nấu nữa sáng đơn giản trong căn bếp nhỏ. Ánh nắng tràn qua khung cửa, rọi lên nụ cười dịu dàng của cả hai.
Giữa thành phố rộng lớn, họ tìm thấy nhau, và cùng nhau đi tiếp.
Comments