[RhyCap] Lằn Ranh Giữa Hai Thế Giới.
Khúc đồng chiều vàng
Chiều hôm ấy, nắng trải vàng khắp cánh đồng lúa đang thì con gái. Từng cơn gió mang theo mùi thơm ngai ngái của đất ẩm và mùi lúa non, khiến không gian vừa bình dị vừa rộng lớn. Duy vác cuốc đi ngang qua con mương nhỏ, mồ hôi rịn trên trán, áo ướt đẫm, đôi bàn tay chai sần vì công việc đồng áng.
Ở phía xa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện – Quang Anh. Vẫn là bộ quần áo sạch sẽ, đôi giày da sáng bóng, mái tóc gọn gàng không hề vướng một hạt bụi. Anh đang đứng, tay đút túi, nhìn cánh đồng như thể đó chỉ là một bức tranh treo tường, chứ không phải nơi người ta sống chết bám víu.
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
Đúng là dân thành phố…
Duy lầm bầm, cố lờ đi, nhưng ánh mắt vẫn liếc sang.
Quang Anh nghe thấy, nhếch mép cười nhạt:
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
Mày nói gì đấy? Chắc tao không quen mấy trò bùn đất này thật. Nhưng nhìn mày… sống cả đời ở đây chắc cũng chẳng thoát nổi kiếp nghèo.
Lời nói ấy như mồi lửa châm vào đống rơm khô. Duy dừng lại, chống cuốc xuống đất, quay phắt lại, đôi mắt bốc lửa:
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
Anh nghĩ anh giỏi lắm à? Giày da, áo sơ mi thì có gì hay? Có giỏi thì thử xuống ruộng đi, thử nắng gió đi, rồi mới biết sống thực sự nó thế nào.
Quang Anh không thèm đáp ngay, chỉ nhếch môi cười lạnh. Ánh mắt anh hằn rõ sự khinh miệt, nhưng trong đáy mắt lại thoáng qua một tia gì đó khó nắm bắt – như sự thách thức.
Cả hai đứng đối diện, khoảng cách chỉ vài bước chân nhưng không khí nặng nề đến mức có thể cắt ra được. Gió đồng thổi qua, làm mái tóc Duy rối bời, hạt mồ hôi lăn dài xuống cằm. Trái ngược hẳn, Quang Anh vẫn khô ráo, gọn gàng, như thể mưa nắng quê chẳng thể chạm tới.
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
Người như mày…
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
…dù cố gắng mấy cũng không thoát khỏi cái ao làng đâu.
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
Thế để xem, anh ạ.
Duy đáp lại, giọng rắn rỏi.
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
Ít ra tôi còn biết cầm cuốc nuôi sống mình, không phải dựa vào cái vẻ ngoài bóng bẩy mà khinh thường người khác.
Trong phút chốc, hai ánh mắt chạm nhau. Một bên là ngạo mạn, một bên là quyết liệt. Tưởng như chẳng thể hòa hợp, nhưng chính sự đối đầu ấy lại gieo vào không khí một nhịp rung lạ thường.
Ở bờ ruộng gần đó, Kiều và An tình cờ đi qua, thấy cảnh hai người đấu khẩu thì nhìn nhau, khúc khích cười. An huých Kiều:
Đặng Thành An - Negav
Ê, mày coi kìa, mới gặp mà đã muốn cắn nhau rồi. Sau này chắc vui lắm đây.
Kiều khẽ lắc đầu, nhưng môi cũng nhếch lên, ánh mắt thoáng chút tò mò.
Nắng chiều dần buông, cả cánh đồng nhuộm màu vàng óng. Duy siết chặt cán cuốc, quay lưng bước đi, để lại Quang Anh đứng một mình giữa đồng. Quang Anh vẫn dõi theo, ánh mắt pha lẫn khinh thường và… chút gì đó khó tả. Có lẽ chính anh cũng chưa nhận ra, cuộc chạm trán này sẽ thay đổi tất cả những ngày sau đó.
Comments