[RhyCap] Lằn Ranh Giữa Hai Thế Giới.
Cuộc chạm mặt đầu tiên.
Trời chiều oi ả, cánh đồng quê trải dài dưới nắng vàng. Con trâu của Duy đủng đỉnh bước đi trên con đường đất. Duy, cậu trai nhà nông mười bảy tuổi, thân hình săn chắc, vai áo dính bùn vì vừa tắm trâu xong, cau có khi thấy một bóng dáng lạ lẫm đứng chắn ngay lối đi. Đó là Quang Anh – cậu thiếu gia từ thành phố mới về, áo sơ mi trắng tinh, tay đút túi quần, vẻ mặt kênh kiệu như chẳng bận tâm đến xung quanh.
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
Này, đứng giữa đường làm gì? Không thấy trâu đi qua à?
Quang Anh nhấc mắt lên, giọng nhàn nhạt.
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
Đường đâu phải của mình cậu. Tôi đứng đây thì có sao?
Câu nói khiến máu nóng trong người Duy sôi lên. Bao năm nay ở làng, chưa ai nói kiểu đó với cậu. Duy gằn giọng.
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
Ở quê này, người ta phải biết nhường nhau. Cậu về đây, đừng tưởng muốn làm gì cũng được.
Quang Anh khẽ cười, khóe môi cong lên đầy khinh miệt.
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
Nhường nhau? Tôi chẳng quen mấy cái luật lệ quê mùa đó.
Con trâu húc mạnh làm Duy suýt ngã. Cậu quát lớn, vừa để dọa trâu vừa để trút giận. Đám trẻ con trong xóm tụ tập xem, xì xào.
– Ai vậy nhỉ? Sao dám nói với thằng Duy kiểu đó?
Duy đỏ mặt. Cậu vốn nóng tính, nay bị một tên công tử thành phố chặn đường, lại ăn nói xấc xược, càng thêm tức. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra đôi mắt của Quang Anh sáng lạ thường, không giống ánh mắt ngạo nghễ của những kẻ giàu khác. Có điều, Duy gạt ngay ý nghĩ đó, chỉ còn lại sự khó chịu dâng tràn.
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
Thôi tránh ra, tao còn phải dắt trâu về.
Duy cố giữ giọng bình tĩnh nhưng bàn tay siết chặt dây thừng.
Quang Anh nhún vai, lùi sang bên, nhưng ánh mắt vẫn hằn sự chế nhạo. Cậu không nói thêm, song sự im lặng ấy như lời thách thức. Từ giây phút đó, cả hai coi nhau như cái gai trong mắt.
Tối ấy về nhà, Duy kể lại với mẹ. Mẹ chỉ cười.
Mẹ Cap
– Chắc con nhà ai ở thành phố mới về thôi. Người ta quen sống khác, con đừng chấp.
Nhưng Duy thì vẫn hậm hực. Cậu tự nhủ.
Hoàng Đức Duy - Captain Boy
“Tên đó mà còn chạm mặt, mình không để yên đâu.”
Trong khi đó, Quang Anh nằm trong căn nhà rộng của gia đình vừa xây tạm ở quê, khẽ mỉm cười khi nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng của Duy. Anh chẳng hề để bụng, nhưng lại thấy thú vị. Đâu đó trong ánh nhìn, anh đoán được rằng Duy không dễ bị khuất phục. Và thế là, cuộc đối đầu dai dẳng giữa hai chàng trai bắt đầu từ một buổi chiều tưởng chừng bình thường.
Comments