[AllSakura/AllHaruka] Nhân Miêu!?
Chap 3: Những ngày đầu tiên
Căn phòng tầng hầm không có khái niệm về ngày hay đêm. Chỉ có ánh đèn vàng vọt treo trên trần, khi sáng khi tối, lúc chập chờn như muốn tắt. Sakura không biết mình đã ở đây bao lâu. Chỉ cảm thấy thời gian trôi nặng nề như khối đá, đè lên lồng ngực.
Bữa ăn đầu tiên trôi qua, rồi đến bữa thứ hai. Lần này, người đàn ông mang theo khay thức ăn.
Thịt nướng, canh nóng, mùi thơm lừng, nhưng chỉ đặt trên bàn cho chính hắn. Với Sakura, gã đặt xuống sàn cái bát nhựa, trong đó chỉ có cơm nguội và nước lã.
Nhân vật phụ
Ăn đi, mèo con.
hắn bật cười, nheo mắt nhìn cậu.
Sakura cắn chặt môi, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Cậu không chạm vào.
Trong lòng còn một chút kiêu hãnh, như sợi dây cuối cùng giữ cho mình là con người. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn run rẩy nhưng kiên quyết.
Hắn không tức giận, chỉ mỉm cười, vỗ tay ra hiệu cho gã đàn ông đứng cạnh. Người kia lập tức đổ cả bát cơm xuống đất, để hạt cơm văng khắp nền ẩm mốc.
Nhân vật phụ
Vậy thì mày ăn như thế này cũng được.
Hắn nói, quay lưng đi, để lại tiếng cười nhạt.
Cánh cửa đóng lại. Sakura nhìn những hạt cơm rơi vãi, cổ họng nghẹn đắng. Cậu cắn môi đến bật máu, quyết không cúi xuống.
Nhưng đêm đó, bụng đói cồn cào, cơ thể run rẩy, cuối cùng cậu vẫn quỳ xuống, run run nhặt từng hạt cơm.
Tiếng chuông nhỏ nơi cổ leng keng mỗi khi cậu cúi đầu. Âm thanh vang vọng trong căn phòng tối, chói tai như tiếng giễu cợt. Nước mắt rơi xuống từng hạt cơm lạnh ngắt.
Những ngày sau, cậu dần hiểu rõ quy luật. Buổi sáng, gã đến thăm, mang theo ánh mắt thích thú, như đang quan sát một con thú lạ.
Buổi chiều, hắn thường để đàn em ném đồ ăn thừa xuống. Buổi tối, chỉ còn lại cậu và bốn bức tường ẩm thấp, cùng với tiếng tim đập nặng nề.
Sakura không nói chuyện. Mỗi khi chúng cười cợt, cậu chỉ lặng im. Nhưng sự im lặng ấy không phải sức mạnh, mà giống như chiếc vỏ mỏng manh, che đậy cơn sợ hãi đang ăn mòn từ bên trong.
Một đêm, khi ngồi ôm gối, cậu chợt nghe tiếng chuột sột soạt nơi góc phòng. Con chuột nhỏ thò đầu ra, đôi mắt đen lấp lánh trong bóng tối. Nó ngửi ngửi rồi lao đến nhặt hạt cơm vương. Sakura lặng nhìn, cổ họng nghẹn lại.
Cậu thấy mình chẳng khác gì nó: sống sót nhờ đồ thừa, len lén trong góc tối, sợ hãi từng tiếng động. Cậu vội đưa tay che mắt.
Sakura Haruka
“Không, mình không phải… không phải như thế.”
Nhưng khi hạ tay xuống, nước mắt đã ướt đẫm má.
Ngày thứ năm, hắn mang đến một món quà. Một chiếc gương cao, viền mạ vàng, đặt ngay giữa phòng. Hắn chỉ vào bóng hình trong gương, giọng chậm rãi:
Nhân vật phụ
Nhìn đi. Mày có thấy mình giống người không?
Trong gương, một đứa bé gầy gò, mặt tái nhợt, cổ đeo vòng sắt, đôi tai mèo cụp xuống vì sợ hãi. Đôi mắt hai màu ánh lên sự tuyệt vọng. Sakura cứng người, muốn quay mặt đi, nhưng bàn tay hắn giữ chặt gáy cậu, ép nhìn.
Nhân vật phụ
Đẹp thật. Nhưng chỉ là một con thú biết khóc.
Sakura run rẩy, nắm chặt vạt áo. Hắn bỏ đi, để lại gương trong phòng. Từ hôm đó, mỗi khi nhìn thấy gương, cậu đều quay đi. Nhưng đôi lúc, khi yếu lòng, cậu vẫn lén nhìn, rồi thấy một gương mặt xa lạ.
Đêm xuống, căn phòng im lìm. Sakura cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, tai nghe rõ từng tiếng tích tắc của đồng hồ treo bên ngoài vọng xuống. Cậu nhắm mắt, tự nhủ:
Sakura Haruka
“Mình sẽ không khóc nữa. Mình không thể khóc nữa.”
Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Chảy xuống má, thấm vào gối, hòa vào bóng tối vô tận.
Cậu bắt đầu hiểu: nơi đây không phải nhà. Đây là chiếc lồng, và cậu chỉ là con mèo nhỏ bị giam cầm.
Comments