( Tường Lâm ) Lời Nguyễn Dưới Chân Căn Hộ

( Tường Lâm ) Lời Nguyễn Dưới Chân Căn Hộ

Chương 1 : Những Đồng Xu Ám Màu Khói

Hạ Tuấn Lâm sống ở một khu chung cư cũ, nép mình trong con hẻm nhỏ như tách biệt khỏi thế giới ngoài kia. Ban ngày, con hẻm này yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua các khe cửa. Ban đêm, ánh đèn vàng hiu hắt khiến nó như một đường hầm mờ tối. Người sống ở đây không nhiều, và càng ít người nói chuyện với nhau. Hầu hết đều là những kẻ bận rộn với miếng cơm manh áo. Trong khu ấy, có ba người mà Tuấn Lâm thường gặp: bà cô bán thịt lợn với đôi bàn tay luôn đỏ au mùi máu tươi, ông chú thợ mộc râu quai nón, cơ bắp cuồn cuộn nhưng tính tình hiền lành, và… một ông lão ăn xin. Ông lão xuất hiện cách đây khoảng một tháng. Khuôn mặt hốc hác, bộ quần áo cũ nát vấy bẩn như đã lâu không giặt, mái tóc xơ xác dính từng mảng bết lại. Ông không nói, chỉ phát ra tiếng ư ử như con thú bị thương. Lạ một điều, mỗi lần Tuấn Lâm cho ông một đồng xu hay tờ tiền nhỏ, ông đều cúi đầu, quay lưng đi ngay, không van vỉ, không xin thêm. Cậu bắt đầu quen với sự xuất hiện của ông. Ngày nào đi làm hay đi chợ, hễ gặp là cậu đưa một đồng. Ông cũng chỉ nhận, chẳng bao giờ chạm vào tay cậu, nhưng ánh mắt… ánh mắt ấy khiến cậu không thoải mái. Đục ngầu, như phủ một lớp màng đen, nhưng đôi khi lại lóe sáng kỳ lạ như có gì đó đang quan sát. Rồi một hôm, Tuấn Lâm nhận ra ông lão không chỉ xin tiền mình. Trong khu này, ngoài cậu, chỉ có bà cô bán thịt và ông chú thợ mộc là ông hay tiếp cận. Những người khác, ông dường như bỏ qua. Tò mò thôi thúc, một chiều cuối tuần, Tuấn Lâm quyết định lén theo sau ông lão. Ông đi chậm, đôi chân lết từng bước, nhưng lại ngoằn ngoèo như cố tình tránh những ánh nhìn. Đến một góc tường bỏ hoang, ông dừng lại. Và những gì Tuấn Lâm thấy khiến tim cậu đập thình thịch. Ông lão ngồi xổm, đôi vai gầy guộc run run. Trước mặt là những đồng xu và vài tờ tiền nhàu nát. Ông đốt tiền giấy, từng tờ từng tờ cháy lên, khói bốc thành những dải mỏng uốn lượn như có hình người. Ông cười – một tiếng cười khàn đặc, méo mó, kéo dài, nghe như tiếng xương nghiến. Rồi đến những đồng xu: ông khoét một lỗ nhỏ giữa mặt, cắm nhang vào. Những cây nhang cháy đỏ hồng, tro rơi xuống những vệt lạ như đường vân tay. Khói, mùi nhang, và tiếng ư ử… tất cả hòa vào nhau, tạo nên một khung cảnh kỳ dị đến nghẹt thở. Tuấn Lâm lạnh toát sống lưng. Cậu không hiểu đó là trò mê tín hay nghi thức quái dị, nhưng bản năng mách bảo cậu nên tránh xa. Những ngày sau, cậu cố gắng đi làm sớm hơn, không muốn đối mặt với ông lão. Rồi một buổi sáng, ông lão biến mất. Không ai thấy ông nữa. Tuấn Lâm thở phào – nhưng cảm giác ấy chỉ kéo dài một ngày. Chiều hôm sau, khu chợ náo động. Người ta hét lên, khóc lóc. Bà cô bán thịt… chết. Cái chết kỳ dị đến mức mọi người không thể tin nổi. Camera ghi lại: bà như mất trí, đôi mắt trợn ngược, tay run bần bật cầm dao. Không ai bên cạnh, nhưng bà lại tự cắt một cánh tay, một phần chân. Máu chảy lênh láng trên nền đất, nhưng bà không la hét – như thể một thứ gì đó điều khiển từng động tác. Những mảnh thịt bà bỏ vào nồi cám heo, bầy heo dường như điên cuồng, chen chúc, rống lên như bị kích động bởi thứ mùi nào đó. Khi người ta phát hiện, bà chỉ còn một nửa cơ thể, và những con heo vẫn cắn xé những phần thịt dính máu còn sót lại. Hiện trường kinh hoàng đến mức nhiều người ói mửa. Tin đó khiến Tuấn Lâm ngồi chết lặng. Trong đầu cậu chỉ hiện lên một gương mặt: ông lão ăn xin. Nhưng cậu tự an ủi, cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp. Cho đến ba ngày sau. Ông chú thợ mộc – người đàn ông hiền lành, hay tặng cậu những món đồ gỗ nhỏ – đêm đó phát điên. Hàng xóm kể rằng họ nghe tiếng máy cưa rít lên liên hồi, xen lẫn tiếng la hét đứt quãng. Khi phá cửa, cảnh tượng bên trong như địa ngục thu nhỏ: đồ gỗ, bàn ghế, và cả máu loang lổ. Ông ta cưa tan hết mọi thứ – cả chính người thân của mình. Khi họ tìm thấy ông, chỉ còn lại những phần cơ thể rời rạc, và cái máy cưa vẫn quay, đỏ quạch. Tuấn Lâm hoảng loạn. Nếu ông lão liên quan đến cả hai cái chết, người tiếp theo… sẽ là cậu? Ba ngày – hai cái chết. Cậu run rẩy từng đêm, ngủ không yên, mơ thấy những đồng xu cháy đỏ, mùi nhang sặc sụa. Công việc sa sút, tinh thần kiệt quệ. Bạn thân của cậu – Tống Á Hiên, một cảnh sát trẻ – thấy bộ dạng ấy liền kéo cậu sang ở cùng.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
– Ở một mình cậu sẽ suy sụp mất. Qua chỗ tôi đi
Nghe đến cảnh sát, Tuấn Lâm thấy như bám được phao cứu sinh. Người ta vẫn nói ma quỷ kiêng dè những kẻ mang chính khí. Cậu lập tức dọn đến, còn bỏ tiền mua gần trăm lá bùa, dán khắp tường, tủ, thậm chí dưới gầm giường. Đêm đầu tiên, cậu ngủ sâu – lần đầu sau nhiều ngày. Nhưng sáng hôm sau, tiếng gà gáy và ánh mắt thất thần của Tống Á Hiên khiến cậu lạnh gáy.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Đêm qua cậu làm gì vậy, Lâm? * Á Hiên hỏi, giọng khàn, quầng mắt thâm sì.*
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi… ngủ mà? * hoang mang*
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Không. Đúng nửa đêm, cậu ngồi bật dậy. Cậu mài dao. Khoét một lỗ trên đồng xu, cắm nhang vào… y hệt lời cậu kể về ông lão.
Mặt Tuấn Lâm trắng bệch. Mồ hôi túa ra lạnh ngắt Cậu run rẩy kể cho Á Hiên nghe mọi chuyện – từng chi tiết, từng cảnh tượng ám ảnh. Á Hiên nghe xong, không nói gì, dẫn cậu đánh răng rửa mặt sau đó trầm lặng xuống xe . nắm chặt vô lăng:
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Đi thôi. Tôi đưa cậu đến gặp một người
Trời đã chạng vạng khi xe dừng trước một ngôi nhà cổ đầy mùi gỗ mục. Người đón họ là cậu ba của Á Hiên – một thầy trừ tà nổi tiếng. Ông im lặng nghe toàn bộ câu chuyện, từng câu một. Đôi mắt ông ngày càng nặng trĩu, cuối cùng thở dài:
Cậu Ba
Cậu Ba
Cậu… khó mà qua được đêm kia. Ai đó đã sai âm binh đến lấy mạng cậu. Ba ngày, ba mạng. Cậu là kẻ cuối cùng.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Không còn cách nào sao? * Tuấn Lâm sững sờ, môi run bần bật*
Ông chậm rãi nhìn hai người, giọng khàn và nặng như đá:
Cậu Ba
Cậu Ba
Thật ra… vẫn còn một cách. Nhưng cái giá… rất đắt.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play