Chương 3. Thành Vương

‘’Nghe nói chỗ mẫu hậu hôm nay vui lắm, ta đến là để góp vui đấy.’’

Giọng nói một nam tử ngày càng gần, một bóng dáng cao lớn che phủ lên người Hạ Tuế Tuế. Giọng nói tò mò vang trên đỉnh đầu nàng.

‘’Đây chính là biểu đệ sao? Mau đứng dậy ngẩng đầu cho biểu huynh nhìn mặt một cái.’’

Trong lòng Hạ Tuế Tuế vô cùng chấn kinh, sớm nghe danh dưới gối hoàng hậu thái tử ra dáng trữ quân nhân hậu, tiểu nhi tử Tành vương tính tình xốc nổi, hoa bướm thành tính.

Nhưng không ngờ lại dám bỡn cợt như vậy, nếu nàng là bộ dáng là nữ tử hiện tại chỉ sợ sắc mặt đã chán ghét.

Hạ Tuế Tuế trấn an một trận, vẫn cúi thấp từ từ đứng dậy.

‘’Gặp qua Thành vương điện hạ.’’

Dù nàng không ngẩng đầu, nhưng Tiêu Hi đã nhìn thấy rõ mặt nàng, đôi mắt ngày càng mở to nhìn nàng chằm chằm. Còn khoa trương đi một vòng xung quanh nàng ngắm nghía, vừa lắc đầu vừa khen ngợi.

‘’Biểu đệ dung mạo thật khiến người ta bất ngờ, dù là nam tử nhưng còn xinh đẹp hơn các cô nương ở La Tú Phường.’’

Hạ Tuế Tuế run rẩy, cái thứ hoàng tử gì mà trêu đùa nàng như vậy. Dù con vua cũng thật không có lễ giáo, Hạ Tuế Tuế không dám tức giận chỉ mím môi cúi mặt xuống.

Nhưng vị điện hạ này đương nhiên không tha cho nàng, càng có hứng thú lại gần nàng.

‘’Ngươi làm sao vậy, sao lại cúi mặt xuống. Dung mạo xinh đẹp không phải nên nhìn người sao ?’’

Hoàng hậu và Thái tử liếc nhìn nhau, Hoàng hậu vội quát mắng Tiêu Hi.

‘’Đều do mẫu hậu và huynh trưởng quá nuông chiều ngươi, hôm nay dám trêu chọc biểu đệ ngươi như vậy. Còn không mau xin lỗi biểu đệ ngươi.’’

Nói rồi bà quay qua nói với Hạ Tuế Tuế.

‘’Tử An cũng đừng trách hắn, hắn chỉ nổi hứng trẻ con mà thôi.’’

Thái tử nghiêm giọng nhíu mày, tức giận lên tiếng.

‘’Đây là gia giáo của ngươi sao? Tử An biểu đệ, ngàn vạn đừng trách thất đệ.’’

Tiêu Hi cười nhạo tròn lòng, khoanh tay chán nản nhìn về phía Hạ Tuế Tuế.

‘’Không phải ngươi là biểu đệ sao? Người nhà mà, trêu đùa một chút cũng không có vấn đề gì lớn chứ?’’

Hoàng hậu tiếc rèn không thành thép , thực sự giận.

‘’Tiêu Hi.’’

Đã đến bước này, nàng cũng không dám để hoàng hậu và Thành vương điện hạ xảy ra tranh chấp vì mình. Một người là quốc mẫu, một người là hoàng tử được hoàng thượng vô cùng sủng ái ,Hạ Tuế Tuế vội nói.

‘’Nương nương, thần nghĩ Thành vương điện hạ cũng không cố ý đâu ạ. Việc này nhất định là có hiểu lầm, thần cũng không có vấn đề gì, việc này không nên nói nữa thì hơn.’’

Vì nàng ngẩng đầu lên nhìn hoàng hậu, ánh mắt vô tình thấy Tiêu Hi. Tiêu Hi là thân vương được phong vương sớm nhất, vô cùng được thánh thượng yêu mến. Dàng người cao lớn, nhưng hơi gầy, da trắng ngũ quan vô cùng sắc bén tuấn tú.

Còn dám nói nàng nam tử nhưng xinh đẹp, cũng không nhìn lại hắn. Cái gương mặt như hồ ly tinh nam đó, cả người đều toát lên vẻ ngả ngớn quyến luyến nhân gian.

Ngoài mặt nàng không dám tỏ ra, nhưng trong lòng đã sớm cho Tiêu Hi một dấu gạch.

Tiêu Hi nhìn ngón tay trắng của Hạ Tuế Tuế đang run nhẹ, nghe được lời nàng nói. Với công tử xinh đẹp vô cùng linh động như vậy , hắn quả thực thấy rất thú vị.

Hoàng hậu thở dài sai người đưa vài món đồ tới ban tặng cho nàng, nhìn bóng dáng đỏ chói nghênh ngang rời đi của Tiêu Hi, bà càng bực bội.

‘’Uỷ khuất ngươi, lão thất được thánh thượng sủng ái sinh hư. Là cô cô không bảo vệ được ngươi, ngươi cũng không được làm khó lão thất kẻo bị nó ghi hận. Đợi một ngày cô cô và thái tử biếu ca có thể có năng lực hơn, nhất định hắn không dám trêu chọc ngươi nữa.’’

Hạ Tuế Tuế dáng vẻ một thiếu niên non nớt, hoàng hậu nói gì nàng liền nói theo cái đó. Nhưng trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hiểu ra sao.

Hoàng hậu mệt mỏi, vẫy tay để nàng ra cung.

Khí hậu của Kim Tuyên thiên về phần ấm áp, vừa đặt chân tới Trường An quanh năm lạnh giá khiến Hạ Tuế Tuế có lẽ đã nhiễm chút phong hàn.

Nàng thầm nghĩ khi về sẽ để tiểu Hàm lau người hạ sốt để người dễ chịu hơn chút.

Nàng vừa bước chân ra khỏi cửa cung lớn, nhìn về hướng xe ngựa đến đón nàng như một vị cứu tinh.

Cuối cùng cũng có thể về nằm nghỉ rồi.

Nhưng cũng không như Hạ Tuế Tuế mong đợi, Tiêu Hi đi từ từ ra khỏi cửa cung trông thấy bóng dáng mảnh mai kỳ lạ của nàng, đã cất giọng nói lớn.

‘’Hạ thiếu gia, đi vội vàng thế sao?’’

Hạ Tuế Tuế dừng bước chân lại, hận không thể lập tức giả vờ bị điếc.

Tên cẩu hoàng tử này cũng thật khiến người ta bực bội.

‘’Thần muốn hồi phủ, trong người có chút không khỏe muốn nghỉ ngơi một chút. Xin phép điện hạ, thần cáo lui.’’

Tiêu Hi còn định nói gì đó, thấy vẻ mặt của nàng nay đã trắng nhợt. Sắc mặt lộ vẻ quái dị, liếc chằm chằm nhìn nàng, mơ hồ gật đầu.

Hạ Tuế Tuế nhận được cái gật đầu của điện hạ, còn chần chừ gì nữa. Bước nhanh tới xe ngựa nhà mình, toàn thân đổ một tầng mồ hôi lạnh, tiến cung không sợ e là có chút giả dối.

Huống chi nàng còn mang bí mật trong người, sau này tránh hoàng cung càng xa càng tốt. Bị phát hiện chỉ sợ giáng tội khi quân không nói chơi.

Khác với vẻ mặt hời hợt thông thường, Tiêu Hi nhìn bóng dáng chạy trốn chết của thiếu niên mảnh mai hắn rũ mi xuống như có điều suy nghĩ.

Đại thị vệ bên cạnh Lưu Tấn trông thấy không nhịn được nói.

‘’Hạ thiếu gia này thật là, điện hạ cũng đâu có ăn thịt hắn ta đâu.’’

Tiêu Hi thu lại vẻ mặt lại, gương mặt trở nên hung dữ bực bội.

‘’Tha cho tên mặt trắng đó, một đám tỏ vẻ thi thư khiến người ta chán ghét.’’

Lưu Tân vội cúi đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ.

Da mặt người cũng trắng lắm đó điện hạ.

Còn cây quạt người đang cầm, cũng không phải vẽ chữ của một thi gia nổi tiếng sao?

Tiêu Hi trợn mắt nhìn Lưu Tấn, cây quạt xanh nhạt gõ đầu người đối diện.

‘’Đừng nghĩ nữa, đi điều tra tên họ Hạ đó. Cảm giác lần này không được tốt lắm, vô cùng bất lợi.’’

Tiêu Hi khẽ liếc về phía Phương Tê Cung che bởi cổng tường vàng rực rỡ, đáy mắt ngập tràn sự trào phúng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play