Biểu Muội Đừng Hòng Thoát
Thành Trường An là thành phồn hoa đứng đầu Tiêu quốc, nơi mà ai cũng muốn một lần trong đời được đặt chân tới.
Là kinh đô của Tiêu quốc, là nơi tụ tập những bậc quyền lực cao quý nhất quốc gia. Mọi người đều cho rằng, mỗi viên gạch trong thành Trường An chính là một khối vàng. Đường phố tấp nập, nhà lầu sơn đỏ quý giá, khắp nơi đều toát lên vẻ phóng khoáng tráng lệ.
Lúc này tại cửa thành Trường An, một nhóm người hộ tống một chiếc xe ngựa khá cũ kĩ. Đối lập với cổng thành nguy nga sừng sững cửa thành, điều này nhìn có phần đối lập.
Tiểu Hàm vén rèm lên, tràn đầy phấn khởi nhìn ra khắp nơi, giọng nói tràn đầy cảm thán.
‘’ Tiểu thư, nơi này thật nhộn nhịp quá.’’
Người được gọi là cô nương ấy, lại là một tiểu thiếu gia gầy yếu, mặt mũi trắng bệch nhưng nhìn thanh thoát sạch sẽ.
Tiểu Lam nghiêm mặt nói nhỏ.
‘’Đừng có gọi lung tung, phải gọi là thiếu gia. Cẩn thận bị người ta phát hiện.’’
Tiểu Hàm cũng vộ vàng gật đầu.
‘’Ta sẽ không nói nữa.’’
Hạ Tuế Tuế cười khẽ, vì giả nam trang không để người ta phát hiện. Nên nàng cố tình đè giọng trầm thấp xuống.
‘’Tiến vào Thừa Ân phủ, mọi người đều cẩn thận chút.’’
Nói xong nàng liền dựa vào xe ngựa ngồi yên nhắm mắt ngủ, đôi mắt sáng bị che lấp bởi chiếc lông mi thật dài. Vẻ mặt bình thản điềm nhiên nhưng trong lòng sớm đã nổi lên sóng bão.
Hạ Tuế Tuế là trưởng nữ dòng chính của phủ Thừa Ân công, là cháu gái của đương kim hoàng hậu đương triều. Vốn nên sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng nàng lại sống từ nhỏ ở Kim Tuyên thành.
Rất nhiều năm trước, phủ Thừa Ân Công không phải phủ Thừa Ân công bây giờ, hoàng hậu nương nương chỉ là một tiểu phi trong cung. Vì gia cảnh sa sút, cha của Hạ Tuế Tuế đã kết thân cùng Liêu gia Kim Tuyên, Liêu gia Kim Tuyên đương nhiên là gả cao.
Liêu gia rất có tiếng ở vùng Kim Tuyên gia sản giàu có, dòng tộc muốn tiến quân vào triều, đương nhiên để chính nữ mang theo cổ hồi môn khổng lồ gả đến Trường An.
Hạ phu nhân vừa vào cửa đã sinh hạ một đôi long phượng thai, tưởng chừng hạnh phúc viên mãn nhưng lại không ngờ phát hiện Hạ lão gia lén lút tư thông bên ngoài.
Hạ phu nhân sau sinh sức khỏe yếu ớt, nhưng cắn răng đưa hai đứa nhỏ trở về Kim Tuyên ngay trong đêm. Vì gia thế của vị ngoại thất kia rất cao, sợ đôi long phượng thai bị hại bà không dám lơ là.
Nhưng không đến một năm, Hạ phu nhân mất. Đôi long phượng thai ấy cứ như vậy sống ở Kim Tuyên 17 năm, giờ người ở thành Trường An muốn đón hai người về.
Lý do ư, là Hạ lão phu nhân bệnh nặng chỉ sợ không qua khỏi. Muốn ăn một bữa cơm đoàn viên trước khi qua đời, Hạ lão phu nhân là mẹ ruột của hoàng hậu đương nhiên Hạ lão gia không dám cãi lời.
Bất chấp mặt mũi của thê tử hiện tại, Hạ phu nhân Mai thị mà sai người đón hai đứa con về.
Hỏi Hạ Tuế Tuế có hận không ?
Nàng hận, nhưng sẽ không bất chấp báo thù. Nhưng chỉ sợ, ca ca song sinh nàng sẽ không nghĩ như vậy.
Liêu gia vì áy náy, nên nàng và ca ca muốn làm gì các thúc bá sẽ không ngăn cản. Hạ Tuế Tuế từ nhỏ đã yếu ớt hơn ca ca Hạ Tử An, học hành không mấy chăm chỉ, chỉ thích học y.
Ca ca nàng từ nhỏ đọc sách, luyện võ, cố gắng hơn người bình thường gấp 100 lần.
Lần này Hạ gia đón người, ca ca không may bị trọng thương nặng không thể trở về. Vì không để lộ đại sự của ca ca, Hạ Tuế Tuế đã giả trang thành Hạ Tử An đến kinh đô.
Ca ca là đích trưởng tôn, kì vọng của một gia tộc rất lớn. Nàng biết ca ca muốn gì, đương nhiên không thể để ca ca bị bêu xấu.
Nàng và ca ca tương mạo giống nhau như đúc, chỉ cần không phải người thân quen. Với y thuật của nàng có thể chống cự tới lúc ca ca khỏi hẳn.
Nhưng mà, Hạ Tuế Tuế luôn có dự cảm không tốt cho chuyến này.
Hạ gia là quyền quý nhiều đời ở kinh đô, lại là hoàng thân quốc thích. Phủ công vô cùng tráng lệ, Hạ Tuế Tuế vén rèm cửa ra, nhìn Chu Lị cưỡi ngựa bên ngoài. Đây là thị vệ bên người ca ca, vì gió lạnh thổi lớn nên gương mặt trắng giờ hai gò má sưng đỏ. Chu Lị xuống ngựa đưa áo choàng đến bên cửa sổ, nhíu mày nói nhỏ.
‘’Thiếu gia, người hãy mặc cái này, đừng để bản thân bị lạnh. Đã đến nơi rồi, nhưng không có ai ra đón.’’
Chu Lị vừa dứt lời, cánh cửa lớn đột nhiên mở ra. Một bà tử vẻ mặt nghiêm khắc đi tới.
‘’Thiếu gia khỏe, mời ngài đi theo nô tỳ. Lão ohu nhân chờ ngài đã lâu.’’
Nàng kéo áo choàng cẩn thận, sửa sang lại mọi thứ. Chắc chắn thuốc khiến giọng nàng trở nên khan ra, trái cổ cũng nhô ra một chút mới lo lắng nói.
‘’Mau đưa ta tới gặp tổ mẫu.’’
Updated 31 Episodes
Comments