Ran đứng trước cổng bệnh viện, áo khoác đen che vết thương chưa kịp lành hẳn, trên tay còn vết băng trắng
Anh đang đợi Rindou tới đón, ánh mắt vô thức lướt ngang dòng người qua lại
Rồi anh khựng lại
Giữa con lộ đông đúc, có một bóng dáng mảnh mai đứng lặng như tạc
Mái tóc đen dài tung nhẹ trong gió, làn da trắng nổi bật dưới nắng, và chiếc váy đỏ như trong cơn mê anh từng thấy
Cô gái ấy… là cô gái trong giấc mơ!
Tim Ran chợt siết lại, đầu óc ù đi. Anh chớp mắt vài lần, tự nhủ mình đang hoa mắt vì thuốc giảm đau, nhưng hình bóng ấy vẫn đứng đó tĩnh lặng, bình thản, ngay giữa dòng xe cộ đang lao vun vút
Đúng lúc ấy, một chiếc ô tô từ xa lao tới, thắng gấp cũng chẳng kịp. Ran sững người, máu dồn lên tận óc. Anh chỉ kịp hét lớn
Ran Haitani
Này!!!
Tiếng hét khản đặc vang lên
Nhưng điều xảy ra ngay sau đó khiến anh chết lặng chiếc xe phóng thẳng qua thân thể mảnh mai ấy… như thể cô không hề tồn tại
Không máu, không tiếng va chạm, không tiếng hét. Cô gái vẫn đứng đó, váy đỏ lay động, đôi chân trần khẽ chạm mặt đường
Người qua lại chẳng ai để ý, như thể ngoài Ran, không ai nhìn thấy cô
Anh ngỡ ngàng, tim đập loạn nhịp, cổ họng nghẹn cứng. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy
Đôi mắt anh mở to, trừng trừng nhìn theo bóng hình mờ ảo ấy
Và rồi
Cô gái khẽ quay đầu, đôi mắt sâu hút chạm thẳng vào anh. Một ánh nhìn như xuyên thủng mọi lớp phòng vệ, lạnh lùng mà bí ẩn
Ran lùi một bước, bàn tay siết chặt lấy vết thương dưới lớp băng
Ran Haitani
"Đitme...gặp ma rồi"
Ran chết lặng. Tim anh nện thình thịch trong lồng ngực, cổ họng khô khốc
Giữa dòng người hối hả, giữa tiếng xe cộ ồn ào, chỉ có giọng nói ấy vang lên rõ ràng, dịu dàng nhưng cũng đầy ma mị
...
Anh… thấy tôi hả?
Cô gái trong chiếc váy đỏ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ mừng rỡ, như đứa trẻ lần đầu được phát hiện
Gương mặt trắng ngần bừng sáng trong khoảnh khắc, nụ cười mảnh mai khẽ nở
Ran vô thức bước lên một bước, cổ họng bật ra từng tiếng khàn đặc
Ran Haitani
…Cô… cô là thật?
Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn phi lý đến mức khiến gáy anh lạnh toát
Rõ ràng chiếc xe vừa lao qua cơ thể cô, vậy mà cô vẫn đứng đó, nguyên vẹn, thậm chí không một sợi tóc rối
Người đi đường vẫn dửng dưng lướt qua, như chẳng hề thấy sự tồn tại của cô
Cô gái tiến lại gần anh, từng bước chân trần khẽ chạm xuống mặt đường, không để lại dấu vết. Áo váy đỏ khẽ tung theo gió
Nụ cười cô càng lúc càng rõ, nhưng trong đáy mắt lại ẩn một nỗi buồn sâu thẳm
...
Cuối cùng… cũng có người nhìn thấy tôi
Ran siết chặt bàn tay thành nắm đấm, hơi thở dồn dập. Cả đời anh từng chứng kiến đủ loại bạo lực, phản bội, máu và nước mắt
Nhưng đây… là lần đầu tiên anh không biết thứ trước mặt mình là người sống, hay một thứ gì vượt khỏi lý trí
Comments
🇨🇳🇻🇳ngocanh🇰🇷🇯🇵 Nghệan
tôi là ma
2025-09-08
1