Lúc ba người ra bờ sông đã có không ít người, đều là nữ tử ca nhi tới giặt quần áo. Ba người chọn lấy một chỗ bắt đầu giặt phần của mình. Nhà Dương Thanh Trúc bốn người Liên ca nhi thì ba người đồ đều không nhiều chỉ có An ca nhi trong nhà nhiều người đồ cần giặt cũng theo đó nhiều lên.
Nhà An ca nhi nhiều ruộng nhưng cũng đông người. Cậu là con út xếp thứ 4 bên trên là ba người anh trai. Anh cả của An ca nhi cùng một tuổi với Dương Trường Phong đã thành thân, nương tử là Giang Huệ người thôn Tây Hà, có một tiểu tử 6 tuổi. Anh hai năm nay tròn 20 vẫn còn độc thân, anh ba thì 17 hiện tại đã là đồng sinh vừa vặn là học trò mà Dương phụ hài lòng nhất.
Đồ của đại ca và cháu trai có tẩu tử lo còn lại 5 người đều là An ca nhi giặt. Ba người vừa làm việc vừa trò chuyện, Liên ca nhi làm xong liền giúp An ca nhi một tay.
"Hôm qua ta nghe nương với mấy thẩm nói chuyện Quế ca nhi."
Dương Thanh Trúc tò mò, Quế ca nhi này cậu biết, nhưng đời trước cậu chẳng để tâm khoảng thời gian này cậu vừa phải lòng Phùng Nguyên suy nghĩ đều là gã nên không biết chuyện gì.
"Quế ca nhi làm sao?"
"Ngươi không biết!?"
An ca nhi vẻ mặt khó tin. Chuyện rần rần như vậy sao Trúc ca nhi lại không biết? Ở trên núi xuống hả?
Quả thực, mấy nay Dương Thanh Trúc vẫn luôn chìm trong suy nghĩ của bản thân, từ khi sống lại đây là lần đầu cậu bước ra khỏi cửa.
"Ta không chú ý thôi, nhưng rốt cuộc là chuyện gì vậy? Quế ca nhi làm sao?"
"Còn làm sao gì nữa? Chưa thành thân mà đã chửa bị nhà bên kia gây khó dễ chứ sao. Nương ta kể cái Hạ gia ở thôn bên không muốn cưới Quế ca nhi muốn tìm cô nương cho nhi tử. Nhưng tiểu tử kia lại thích Quế ca nhi cả hai cùng có tình cảm. Cho nên bọn họ liền tự chủ trương muốn ép Hà bà bà kia cưới người về."
Dương Thanh Trúc nghe mà chột dạ. Thú thật đời trước cậu cũng từng có suy nghĩ này. May mà nương khuyên được cha bằng không cậu liền làm việc ngu ngốc này rồi.
An ca nhi kể hết mấy chuyện nghe được ra cho hai tiểu đồng bọn của mình, hăng say tới nỗi đồ cũng ngừng giặt luôn.
Dương Thanh Trúc thấy cậu nhiệt tình vậy cũng không cắt ngang, cùng Liên ca nhi mỗi người lấy một ít phụ An ca nhi giặt.
Đúng lúc này một bóng đen lao tới nhảy bùm cái vào dòng nước. Dương Thanh Trúc ngờ nhất bị bắn nhiều nhất. Nước lạnh bắn lên mặt cay cả mắt. May mà cậu ngồi nghiêng chỉ ướt phần tay áo và bên sườn. Phần tóc mai bên trán dính nước dán vào má, nước theo đó nhỏ xuống.
An ca nhi thấy vậy hoảng hốt đến quên cả nói vội tới xem cậu.
"Trúc ca nhi, có sao không vậy?"
"Nước vào mắt rồi sao? Để bọn ta xem nào."
Liên ca nhi cũng vội bỏ đồ trong tay xuống bước tới, để ý thấy Dương Thanh Trúc dụi mắt liền lo lắng.
"Ta không sao, chỉ hơi xót chút thôi."
"Chắc không? Không sao thật chứ?"
"Ừm, không sao, đỡ rồi. Nhưng vừa rồi, là cái gì vậy?"
Lúc này ba người mới chợt nhớ tới quay lại nhìn dòng nước. Một con chó săn cao lớn tới ngang hông trong miệng đang ngậm một con cá trắm béo mập. Toàn thân nó đen tuyền óng mượt hai tai nhọn dựng đứng trên cổ có đeo một quả chuông đồng nho nhỏ. Nó đứng trong nước nhìn ba người.
An ca nhi nhìn con chó to lớn phát hãi.
"Chó nhà ai vậy? Trước giờ chưa thấy qua. Liên ca nhi ngươi biết không?"
Liên ca nhi cũng hơi sợ lắc đầu. Chó trong thôn không ít nhưng đều là chó cỏ trông nhà, chó săn thì không nhiều.
Hai người không biết nhưng Dương Thanh Trúc thì biết. Trên núi chỗ họ có một lão thợ săn già cũng chính là người sư phụ từng dạy võ cho đại ca cậu trước đây. Nhưng 3 năm trước đã qua đời rồi. Lão thợ săn sống một mình không vợ không con gần cuối đời thì nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi, có lẽ cô đơn lâu quá nên ông quyết định nuôi nó. Đứa trẻ sau đó theo họ lão thợ săn được ông dạy võ dạy săn bắn xem như đồng môn của đại ca cậu. Con chó săn này là người đó nuôi cậu từng thấy qua.
Trong lúc ba người nhìn chó săn, chủ nhân của nó cũng đã tới. Trịnh Tấn dáng người cao lớn, làn da hơi ngăm gương mặt góc cạnh, anh tuấn, lông mày rậm, mắt kiếm dài sắc trông có phần hung dữ có lẽ vì săn giết nhiều nên vậy.
Hắn mặc áo vải thô để lộ hai cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc, trên vai là lưới đánh cá.
Vốn định đổi món nên mang lưới xuống sông, Tướng Quân ở nhà nhiều sợ nó buồn chán nên mang theo ai ngờ gia hoả này vừa thả ra liền như ngựa đứt cương lao xuống núi làm hắn đuổi theo không kịp.
"Tướng Quân!"
Trịnh Tấn thấy chó ngốc nhà mình đang vẫy nước trong sông mà phía trước lại có người hình như còn là ca nhi. Sợ bộ dạng Tướng Quân doạ đến ca nhi nhà người ta hắn vội gọi nó.
Ba ca nhi cũng nghe được. Nhìn nhau rồi nhìn con chó săn. Thì ra tên là Tướng Quân, thật biết đặt.
Dương Thanh Trúc quay lại nhìn nam nhân đang bước vội tới kia. Quả nhiên cậu không nhớ sai. Đúng là chó nhà Trịnh Tấn.
Đối với người bằng hữu này của đại ca đời trước Dương Thanh Trúc có chút ghét bỏ. Khi đó cậu cảm thấy người này vừa lôi thôi luộm thuộm lại không biết tỉ mỉ quan tâm người khác nên không thích ở cùng một chỗ. Nhưng sau đó đủ chuyện sảy ra chỉ có Trịnh Tấn ra tay giúp nhà họ mà không màng suy nghĩ đến cuối cùng đại ca cũng là được người này hạ táng giúp.
Lần nữa gặp lại Dương Thanh Trúc không thấy khó ưa nữa thay vào đó cậu muộn màng nhận ra lão nam nhân này vậy mà lại rất dễ nhìn. So với Phùng Nguyên thì anh tuấn hơn nhiều. Của hời ngay bên cạnh sao đời trước cậu lại mắt mù chọn tên kia chứ?
...----------------...
Dương Thanh Trúc: đúng là đem mắt cho chó ăn mà (ب_ب)
Tướng Quân: ?Ta ăn hồi nào? ಠ_ಠ
Updated 21 Episodes
Comments
Tích Tri 🍀
Mừng tác giả ra truyện mới ❤️
2025-09-07
2