chap 5

Đêm mùa thu, gió thổi se se lạnh. Trong Căn hộ của Hitori Satoru có những ánh sáng vàng ấm áp, mùi trà thoang thoảng quấn lấy không gian. Rin ngồi ở ghế sofa, lưng tựa ra sau, đôi mắt lơ đãng dõi theo bóng dáng người đàn ông đang pha trà trong bếp.
Không hiểu vì sao hôm nay Rin lại đồng ý đến. Có lẽ vì sự mệt mỏi sau chuỗi ngày tập luyện, hay chỉ đơn giản là vì ánh mắt kia—ánh mắt chưa bao giờ cho phép cậu hoàn toàn dứt bỏ.
Hitori Satoru
Hitori Satoru
Trà nóng lắm đấy.
Satoru đặt tách trước mặt Rin, giọng anh đều đều, bình thản.
Rin Itoshi
Rin Itoshi
Ừ.
Rin gật nhẹ, tay nâng tách lên. Nhiệt nóng truyền qua lòng bàn tay, lan dần xuống cổ tay, nhưng không đủ để xua đi cảm giác lạnh nơi lồng ngực.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc. Giữa im lặng, Rin bất giác ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn từ Satoru. Khoảnh khắc ấy, như có dòng điện chạy dọc sống lưng.
Satoru ngồi xuống cạnh, khoảng cách gần đến mức Rin có thể nghe rõ tiếng thở nhè nhẹ của anh. Không một lời, anh vươn tay gạt mấy sợi tóc ướt mồ hôi dính trên trán Rin. Động tác chậm, tự nhiên, nhưng quá mức thân mật.
Rin Itoshi
Rin Itoshi
Anh…
Rin khẽ cất giọng, nhưng lại nghẹn lại. Satoru chỉ cười nhạt, ánh mắt trầm lắng.
Hitori Satoru
Hitori Satoru
Tóc cậu ướt, dễ cảm lạnh lắm.
Rin quay đi, cố tránh cái chạm kia. Trái tim đập gấp gáp, không biết là khó chịu hay khao khát. Từ lâu, cậu đã quen với sự săn sóc mập mờ này, nhưng mỗi lần chạm vào vẫn như xát muối.
Im lặng một hồi, Rin đặt tách trà xuống, gằn giọng.
Rin Itoshi
Rin Itoshi
Anh không thấy những thứ này… quá mức với bạn bè à?
Không khí ngưng đọng. Nhưng thay vì lùi lại, Satoru nghiêng người sát hơn, bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay Rin, siết nhẹ. Nhiệt từ lòng bàn tay anh truyền qua, nóng rực đến khó thở.
Hitori Satoru
Hitori Satoru
Vậy tao với mày… đâu chỉ là bạn, đúng không?
Âm giọng trầm thấp, kéo dài, lẫn chút ý trêu chọc, nhưng ánh mắt lại tối sâu, khó đoán.
Rin sững người. Cậu không biết phải đáp thế nào. Mọi câu chữ nghẹn lại trong cổ, chỉ còn lại tiếng tim đập loạn.
Satoru dời tay, nhưng thay vì buông, anh khẽ nâng cằm Rin lên, buộc cậu đối diện. Khoảng cách gần đến mức hơi thở hai người hòa vào nhau. Rin ngửi thấy mùi trà thoang thoảng từ hơi thở anh, thấy ánh mắt kia soi thẳng vào tận cùng đáy lòng mình.
Hitori Satoru
Hitori Satoru
Rin.
Rin Itoshi
Rin Itoshi
...
Hitori Satoru
Hitori Satoru
Cậu nghĩ… tao ở cạnh cậu chỉ vì Sae mãi sao?
Câu hỏi ấy, như mũi dao xoáy vào vết thương chưa lành. Rin bật người dậy, giọng khàn khàn
Rin Itoshi
Rin Itoshi
Anh đừng đem anh trai tao ra làm trò nữa!
Khoảnh khắc đó, Rin tưởng rằng Satoru sẽ tức giận, hoặc phủ nhận. Nhưng không. Anh đứng lên, bước lại gần hơn, rồi bất ngờ kéo Rin vào vòng tay.
Cái ôm chặt, không lỏng lẻo như thường. Nhiệt nóng từ lồng ngực anh ập đến, khiến Rin choáng váng. Cậu giãy giụa, bàn tay siết chặt áo anh.
Rin Itoshi
Rin Itoshi
Buông ra! Anh nghĩ cái ôm này có nghĩa gì hả?
Satoru kề môi sát tai Rin, giọng anh chậm rãi, mơ hồ.
Hitori Satoru
Hitori Satoru
Có lẽ… chẳng nghĩa gì cả. Hoặc… là tất cả.
Rin chết lặng. Trái tim như vỡ tung. Cậu không thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo. Từng sợi dây lý trí gào thét phải chạy, nhưng cơ thể lại run rẩy trong vòng tay kia.
Một lúc lâu, Satoru buông ra, ánh mắt anh trở lại bình thản như chưa từng xảy ra gì.
Hitori Satoru
Hitori Satoru
Uống nốt trà đi, rồi về. Ngoài kia lạnh lắm.
Như thế thôi. Một cái ôm vượt giới hạn, một câu nói nửa vời. Rồi lại trả Rin về đúng chỗ cũ—vùng friendzone ngột ngạt.
Rin ngồi im, lòng rối tung. Cậu biết mình đã lạc lối từ lâu, nhưng càng cố vùng vẫy, càng bị trói chặt hơn trong thứ mập mờ này.
Ngoài kia, gió thu vẫn thổi. Trong căn phòng vàng sáng, có hai con người kề bên, nhưng khoảng cách lại xa đến nghìn trùng.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play