Trời chạng vạng. Thành phố khoác lên tấm áo mờ sương, ánh đèn đường vàng vọt trải dài theo lối đi. Itoshi Rin thường không để tâm đến những chi tiết ấy, nhưng hôm nay, đôi mắt cậu lại vô thức dừng lại ở chúng—bởi lẽ bên cạnh Rin, có một người khiến mọi thứ trở nên… khác.
Hitori Satoru bước cạnh Rin, dáng đi thong thả, bàn tay cầm một lon trà ấm. Anh không nói nhiều, nhưng mỗi khi lên tiếng, giọng nói dịu dàng như gió thoảng, có cách làm Rin chậm nhịp tim trong thoáng chốc.
Hitori Satoru
Cậu lại tập quá giờ nữa rồi.
Satoru khẽ liếc sang, ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa sự quan tâm không nói ra.
Một thứ vô hình mà có thể nhận ra
Rin hạ thấp tầm nhìn, gương mặt hờ hững thường ngày chẳng biểu lộ gì rõ rệt.
Rin Itoshi
…Không có gì cả. Tôi quen rồi.
Câu trả lời quen thuộc. Và sự im lặng tiếp nối. Nhưng với Satoru, khoảng lặng ấy không hề nặng nề anh chỉ khẽ cười, như thể Rin mãi mãi là một cậu bé cần có người đứng bên cạnh.
Rin biết rõ Satoru không giống những người khác. Anh không áp đặt, không đòi hỏi, chỉ âm thầm dõi theo, sẵn sàng chìa tay ra khi Rin lặng lẽ gục ngã.
Thế nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến Rin thấy mệt mỏi—mệt vì trái tim mình không chịu nghe lời, không chịu dừng lại ở ranh giới “bạn bè”.
Cậu liếc sang. Gương mặt Satoru sáng dưới ánh đèn, tĩnh lặng và gần gũi. Rin muốn giữ lấy, nhưng cũng biết rõ, đôi tay này không thể đưa ra.
Giữa họ, luôn tồn tại một khoảng cách mỏng manh, mong manh đến mức chỉ một bước chân thôi là có thể chạm tới. Nhưng không ai bước.
Đêm buông xuống. Trên nền trời, ánh sao yếu ớt lấp lánh. Rin lặng lẽ nghĩ, có lẽ chính sự dịu dàng ấy… là xiềng xích khiến cậu chẳng thể thoát ra.
Comments