(Sanzu Haruchiyo X Y/N) Trái Tim Tôi Nghe Được Tiếng Em
Chương 3
Mẹ Kasumi
Giấy tờ trục trặc?
Mẹ Kasumi
Nếu hai ngày nữa không giải quyết xong thì mày cút ra khỏi đây!!
Em cúi mặt. Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày bị đánh rồi
Khuôn mặt em đỏ lên, cơ thể vài chỗ tím tái, có cả vết sẹo chẳng thể lành được nữa
Em ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở
Em sống trong cái gia đình này như sống trong địa ngục trần gian vậy
Sanzu theo thói quen đến tầm 9 giờ lại ra đó ngồi nhưng nay quán lại đóng cửa
Em ra cây cầu gần đó, nhìn xuống mặt nước mà chỉ muốn nhảy xuống cho xong một kiếp người
Trời đổ mưa, em không có ô nên ngồi dựa cầu mà khóc
Hoshino Kasumi
//Ôm mặt// Hức…
Từ phía trên em, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện cùng chiếc ô che lấy em
Hoshino Kasumi
//Ngước mắt lên//
Sanzu Haruchiyo
Về đi. Mưa rồi. Tôi đứng che ô phiền chết
Hắn nhìn em từ trên xuống dưới một lượt
Vết bầm trên tay, má em hơi đỏ- chắc chắn vừa bị ăn bạt tai, một vết sẹo ở gần xương quai xanh
Sanzu Haruchiyo
//Tức giận// Cô chịu nhục như thế làm gì?
Em không đáp. Chỉ đứng dậy rồi vội vã chạy đi
Sanzu Haruchiyo
//Níu tay em// Bỏ đi. Tự sống cho mình đi
Hoshino Kasumi
“Anh không hiểu. Nếu tôi bỏ được thì đã bỏ rồi”
Hắn thoáng sững người, lập tức hạ giọng
Sanzu Haruchiyo
//Đưa ô// Cầm đi
Hoshino Kasumi
“Còn anh” //Giơ điện thoại//
Sanzu Haruchiyo
Nhà gần đây thôi
Hoshino Kasumi
“Nhưng tôi không muốn về nhà” //Đẩy ô về phía hắn//
Sanzu Haruchiyo
//Lườm// Vậy thì cô ở đây luôn đi
Hắn định rời đi nhưng thấy em cũng chẳng bận tậm nên quay lại
Sanzu Haruchiyo
//Bất lực// Về nhà tôi
Sanzu Haruchiyo
//Kéo tay//
Từ phía xa xa, một chiếc xe đen sang trọng dừng lại
Em biết mình lại sắp phải chịu đòn roi nữa rồi
Tiểu thư, tôi đưa cô về. Phu nhân đang gọi
Em siết chặt bàn tay, chẳng muốn về cái nhà cái quỷ ấy chút nào
Sanzu nhìn vào trong xe, đập vào mắt hắn là sợi dây thừng, có cả tấm khăn như để bịt mắt
Dường như em đã quen với những việc này rồi
Hoshino Kasumi
//Gõ gõ// “Tôi phải về rồi”
Hắn nhận ra nỗi lo của em nên lấy điện thoại rồi gõ gì đó
Sanzu Haruchiyo
//Đưa điện thoại// Số của tôi
Hoshino Kasumi
//Gật đầu//
Hoshino Kasumi
//Ngôn ngữ kí hiệu// “Cảm ơn”
Khi lên xe, ánh mắt em vẫn nhìn về phía hắn, lo lắng và sợ hãi
Còn hắn, chẳng biết từ lúc nào lại vô thức đi theo chiếc xe và nhìn cho tới khi nó khuất bóng
Sanzu Haruchiyo
//Khựng lại// Mình… bị sao vậy?
Rồi hắn gạt đi sự ngờ vực và trở về nhà
Mẹ Kasumi
Tốt. Vậy mày đã xử lí xong đống trục trặc đó rồi?
Hoshino Kasumi
//Gật đầu//
Mẹ Kasumi
Được. Coi như mày giỏi.
Bố Kasumi
//Cười// Vậy mới là con gái ta
Bố mẹ chỉ luôn xem em như công cụ để làm ăn hợp tác, nói thẳng ra là để kiếm tiền
Nếu nhỡ may công việc hay hợp đồng có vướng mắc gì, em lại bị chính họ tác động vật lý
Suốt bao nhiêu năm nay vẫn vậy. Nhưng em nhún nhường vì họ là gia đình của em,… và em cũng không thể đáp trả vì bản thân đâu thể nói được
Có những đêm mệt mỏi, em lặng lẽ khóc một mình
Nhiều lúc chỉ muốn chết đi cho rồi
Họ là bố mẹ.. nhưng lại chẳng hề quan tâm em chút nào…
Mẹ Kasumi
Phải rồi. Sắp tới là buổi kí hợp đồng. Mày đã chuẩn bị chưa?
Hoshino Kasumi
//Gõ gõ// “Mọi việc đều đã ổn thỏa”
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ. Em đi làm vào buổi sáng, tối đến sẽ lại ra quán cà phê
Nhưng tối nay em lại khác
Comments