Các lớp học buổi tối ở trường chúng tôi thường sẽ chia theo lịch , ví dụ hôm nay vài lớp khối 11 sẽ có tiết buổi tối mai thì là khối 12, cũng có trường hợp hôm đó chỉ 1 lớp ở lại học tối. Nói chung là tùy các lớp đăng ký lịch, chỉ có khối 10 không học buổi đêm. Những tiết kiểu vậy chủ yếu là chúng tôi tự học.
Giờ học buổi tối bắt đầu lúc 6 giờ và kết thúc khoảng 8 giờ rưỡi, có khi trễ hơn. Trong khoảng thời gian này tôi để ý thấy Linh trở nên “tăng động” hơn, thỉnh thoảng cậu ấy lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài 1 lúc rồi trở về, lúc sau lại xách theo cả balo ra ngoài hồi lâu để làm gì đó rồi quay về học tiếp. Những lúc như vậy tôi thấy chiếc balo Hello Kitti xẹp đi thấy rõ, bộ cậu ấy lôi bộ “chăn nệm” ra rồi hả?
Tôi còn thấy trong lúc thầy đang giảng bài, Linh nhắm mắt, chắp tay lại trên bàn, miệng lẩm nhẩm gì đó như đang cầu nguyện. Tôi ngồi ngay phía sau cậu ấy nên nhìn thấy rất rõ, thầy Hiển đứng trên bục giảng cũng nhìn thấy nhưng lại lựa chọn làm ngơ.
Ánh mắt thầy lướt qua tôi (đang đưa tay định chạm vai Linh nhắc nhở) như nói: “Em cứ kệ bạn.”
Bình thường là không có vụ đó đâu, 1 viên phấn bay ngay vào đầu đấy.
.....
Đồng hồ treo tường vừa chỉ đúng 8 giờ 30, thầy Hiển cũng vừa giải xong bài tập nâng cao trên bảng, thứ đã thách thức trí não cả lớp suốt 2 giờ.
“Rồi bài giải đây nhá, chụp lại đi rồi về nhà chép, trễ rồi mấy đứa.”
Tiếng gấp sách vở cùng với tiếng nói cười phá tan bầu không khí tĩnh lặng sau 1 buổi học mệt mỏi. Chờ mọi người ra về hết rồi tôi mới bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, đáng lí ra hôm nay có cả Bảo- bạn cùng bàn của tôi nhưng hôm nay nó sốt, xin về sớm và thế là tôi đành dọn dẹp 1 mình.
Trực vệ sinh xong tôi tắt đèn, khóa cửa lớp lại rồi chuẩn bị về. Cả ngôi trường chìm trong bóng tối, chỉ leo lét mấy ánh đèn xanh lục của bảng “Exit- Lối thoát hiểm”, trông không khác gì mấy bộ phim kinh dị học đường.
Bị chính trí tưởng tượng của bản thân hù dọa, tôi nhanh chân bước về phía cổng định trả chìa khóa cho bảo vệ rồi về.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ho sặc sụa phát ra từ khu vực nhà ăn. Âm thanh tuy khẽ nhưng rõ ràng như chỉ để mình tôi nghe thấy.
Trời ơi, 9 giờ đêm rồi mà ai còn trong đó vậy..?? Không phải từ chiều đã khóa cửa căn tin rồi sao?
Nghĩ đến đây tôi rợn da gà, một loạt chủ đề kinh dị về nữ sinh treo cổ bao phủ lấy tâm trí tôi. Lời dặn dò của anh chị khóa trước vẫn vang vọng bên tai:
“Quy tắc an toàn số 2: Căn tin trường vẫn hoạt động bình thường nhưng chỉ buổi sáng thôi, buổi chiều tốt nhất là không nên ăn uống gì ở đó cả và buổi tối thì tuyệt đối không được đến gần!!”
Chết tiệt! Chẳng lẽ hôm nay tôi xui xẻo trở thành nhân vật chính trong mấy câu chuyện truyền thuyết đô thị trường học ư?
Tôi từng bước lại gần khu vực căn tin trường, tuy rất sợ hãi nhưng lương tâm vẫn ngoan cố cho rằng biết đâu có ai đó cần được giúp đỡ.
Tiếng ho sặc sụa càng lúc càng dữ dội hơn, tiếng nôn khan, tiếng lê lết trên sàn nhà vang vọng sau cánh cửa nhà ăn.
Và cả tiếng chuông đồng nữa!
Dừng lại trước cửa, tôi lập tức nhận ra ngay người bên trong là Ngọc Linh, bạn cùng lớp. Chiếc balo của cậu ấy thường phát ra tiếng “leng keng…leng keng” như tiếng của những quả chuông đồng nhỏ, chính âm thanh “thương hiệu” này khiến tôi nhận ra rất có thể Linh đang ở trong đó.
“Cứu! A... Có ai ngoài đó không??”
Một giọng nói yếu ớt vang ra. Là cậu ấy, không thể nhầm lẫn được!
Tôi bất chấp nỗi sợ xông vào, cửa không khóa, lạ thật.
Trong không gian nhà ăn tối om được thắp sáng bằng ánh lửa mập mờ của những ngọn nến. Trước mắt tôi là 1 “pháp đàn”, xung quanh đầy các vật dụng mà tôi chưa từng thấy:
Một chiếc quạt xếp được xòe ra dựng lên bàn thờ, bên trên vẽ nhiều nhât vật mà tôi cho là miêu tả các vị Thần.
Vài đĩa hoa quả với hơn chục ngọn nến.
Trống, chiêng đồng, vài thanh đao dài tầm 1 mét, cả những con dao bầu nữa...
Ngọc Linh, trong bộ trang phục xanh đen kỳ lạ thì nằm vật vã trên sàn, hai tay bóp chặt cổ, giọng rên xiết:
“Cứu...Cứu mình với..”
Hoảng hốt, tôi vội lao đến tách tay Linh ra. Đứa con gái này nhìn mỏng manh thế mà lại khỏe còn hơn tôi, dùng hết sức bình sinh mà cũng chỉ có thể cho tay cậu ấy lỏng ra 1 chút. Cậu ấy làm gì mà siết chặt thế?
Và cậu ấy đang làm gì ở đây???
Sau mấy phút giằng co mà vẫn không được. Linh cố gượng người nói vào tai tôi:
“Lấy…lấy con dao đằng kia…lấy..”
“Hả lấy gì !?”
“Lấy con dao…rạch vào....tay mình”
“Nhanh lên !!!”
Updated 21 Episodes
Comments
Codigo cereza
Truyện cực kỳ hấp dẫn, tôi đọc từ đầu đến cuối mà không chán. 👍👍
2025-09-14
1