Theo hướng mắt của Linh, tôi tách khỏi tay cậu ấy trong vài giây để chộp lấy 1 con dao gần đó. Trong mặt Linh tái lắm rồi, chỉ cần vài hơi thở không điều hòa nửa thì cậu ấy chết mất.
Nhưng mà...Tôi thật sự phải rạch tay cậu ấy sao..?
“Nhanh lên...mình chịu không...nổi nữa..”
“Cậu cố chịu một chút!”
Tôi một tay cố định cổ tay Linh, một tay cầm dao rạch hai nhát trên mu bàn tay cậu ấy. Máu tươi lập tức chảy ra, tay của Linh đang siết chặt cũng lỏng dần.
Ngọc Linh thở gấp lấy vài hơi rồi như ngất lịm đi, tôi hoảng sợ vừa đỡ cậu ấy ngồi dậy vừa gọi lớn:
“Ê! Tỉnh lại! Linh ơi, có ổn không vậy.”
Không nghe tiếng trả lời, tôi đứng dậy định xốc cậu ấy lên đưa ra ngoài tìm người giúp đỡ.
“A! Đau...Mình chưa sao, cậu để mình xuống đã.”
Làm hết hồn, còn sống thì lên tiếng đi chứ người ơi. Người làm vậy tôi sợ lắm đó\~\~\~
Tôi đặt Linh ngồi xuống thật nhẹ nhàng, tựa đầu vào cột để cậu ấy thở đều vài nhịp trước khi tra hỏi. Ai ngờ, Linh quăng cho tôi 1 ánh mắt khó hiểu rồi vừa cười vừa nói:
“Cảm ơn nhé! Nhưng mà....sao cậu lại ở đây giờ này?”
Tôi nằm vật xuống, lấy balo gối đầu.
“Câu đó mình hỏi cậu mới đúng, cậu làm gì ở đây?”
Linh không chịu nhường, hỏi vặn lại:
“Trả lời mình trước đi, mình hỏi trước mà.”
“...”
“Hôm nay mình trực vệ sinh lớp, lúc chuẩn bị về thì nghe tiếng của cậu trong này nên vào xem sao...”
“Không ngờ lớp trưởng của chúng ta cũng gan dạ phết, dám bỏ qua quy tắc an toàn của trường luôn...”
Linh chống cằm, nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng, khác hẳn với lúc nãy, khi đó nhìn mặt cậu ấy trắng bệt không còn giọt máu.
“Còn Linh thì sao, cậu làm gì ở đây?”
“Ờm...Nói sao nhỉ..? Mình ở đây làm phép.”
“Hả..?”
Linh nhìn khuôn mặt nghệch ra của tôi mà bật cười, cô ấy nghiêng người với lấy cái túi vải đỏ ở bên cạnh, lôi ra 1 chiếc chuông: Nó là vật gồm tay cầm dài bằng kim loại, được quấn lại bằng nhiều lớp vải, trên đầu có đính nhiều quả chuông nhỏ nối lại với nhau.
“Cậu có biết đây là cái gì không?” Linh đưa chiếc chuông đến trước mặt tôi.
“Cái này...một cái chuông..!? Của cậu à?”
“Ừm, chuông này là vật dụng của các pháp sư, dùng trong các nghi lễ triệu thỉnh.”
Tôi chồm dậy, mắt mở to, “Pháp sư..? Cậu là pháp sư hả?”
“Đúng rồi nè, mình là 1 pháp sư, hơn nữa là 1 pháp sư Hàn Quốc.”
“....”
“Cậu biết linh hồn cô nữ sinh tự tử ở trường đúng không? Lần này công việc của mình là đến an ủi linh hồn này.”
Linh đang định nói thêm gì đó thì tôi ngăn lại,
“Khoan đã bạn pháp sư, mình ra ngoài rồi nói được không? Cậu không thấy tụi mình ngồi kể chuyện trong đây có chút không hợp lý hả?”
Linh dừng lại, đảo mắt nhìn quanh 1 vòng.
“Ờ ha, thôi cậu thu dọn đồ đạc giúp mình trước đã nha.”
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, cho hết vào cái balo Hello Kitty, Linh gom mấy cây nến lại, thổi tắt rồi cho vào hộc tủ sau quầy bán hàng căn tin.
Ra đến cổng, tôi đưa tay tháo chiếc balo khỏi vai Linh trong lúc cậu ấy đang chật vật mang lên vai.
“Để mình mang cho.”
“Ơ...Cảm ơn Tuấn Anh nha.”
Đi được một đoạn, Linh quay sang hỏi tôi:
“Cậu có đói bụng không, muốn đi ăn khuya hong?”
“Ờ mình không, cậu đói hả?”
“Ừm, mình qua cửa hàng tiện lợi bên kia đi, mình cũng muốn mua băng keo cá nhân nữa.”
Tôi nhìn xuống tay Linh, vết thương của cậu ấy từ nãy đến giờ vẫn rướm máu.
“OK, đi!”
Linh nghe vậy thì rất vui vẻ, cậu ấy như quên hết mọi chuyện kinh khủng ban nãy trong nhà ăn, tung tăng tiến về phía cửa hàng tiện lợi.
Trong đầu tôi tồn tại rất nhiều câu hỏi dành cho cô gái này. Cậu ấy nói mình là pháp sư? Lần này cậu ấy đến để trừ tà hả? Nếu vậy sao lúc tôi vào trông cậu ấy như sắp bị hồn ma siết chết vậy...?
Nhưng khi nhìn vào dáng vẻ của cô bạn cùng lớp đang tung tăng nhún nhảy trên đường phố, tôi vẫn không nhịn được bật ra 1 câu:
Trông cậu ấy hồn nhiên như con nít vậy, cũng khá dễ thương đó chứ.
Ngồi xuống bàn ăn, mỗi đứa một hộp mỳ, Linh còn gọi thêm cho chúng tôi 2 cây xúc xích khi cậu ấy đi mua băng keo cá nhân. Vết thương đã được xử lý, Linh vui vẻ ăn mỳ, âm thanh lúc ăn của cậu ấy khá sôi nổi, chắc là đói bụng lắm rồi đây...
“Được rồi, để mình giải thích thêm cho Tuấn Anh nha.”
“Ờ cậu nói đi.” Tôi uống 1 ngụm trà sữa, hướng mắt về phía Linh.
“Đầu tiên là về mình trước, ba của mình là người Hàn Quốc cho nên 1 nửa dòng máu trong mình là người Hàn. Cái này cậu biết đúng không?”
“Ừ mình biết.”
“Dòng họ nội của mình có truyền thống làm pháp sư để phục vụ Thần Linh. Từ tiếng Hàn gọi pháp sư như tụi mình là “mudang”. Ông nội mình là 1 mudang, sau đó khi nội mất, sứ mệnh đó được đặt lên người mình.”
Ngồi nghe 1 cách say sưa, cuối cùng mọi câu hỏi của tôi đều đã được giải thích. Thì ra từ nhỏ Linh đã được các Thần Linh lựa chọn để trở thành 1 mudang. Cậu ấy kể từ hồi lên 10 tuổi thì đã liên tục xuất hiện các triệu chứng tâm linh hệt như ông nội.
Điển hình như việc đôi chân của Linh vô duyên vô cớ lại tê liệt dần cho đến khi không thể đi đứng được nữa. Ngoài ra cậu ấy nói mình lúc đó thường nhìn thấy nhiều bóng đen lởn vởn xung quanh nhà, ban đêm có nhiều âm thanh kỳ dị gọi tên cậu, dụ dỗ Linh bước ra ngoài.
Đỉnh điểm, khi gia đình cậu ấy kiên quyết từ chối cho Linh chấp nhận “nghi lễ khởi đầu” để trở thành 1 mudang. Người ông quá cố đã hiện về và quở trách ba cậu rất nặng, ông nói nếu họ không dâng con gái mình lên “các đấng trên cao” thì các ngài sẽ nổi giận và sẽ lấy đi tính mạng của người mẹ.
Ngay hôm sau, mẹ cậu ấy ngất xỉu và hôn mê sâu khi đang đứng rửa chén. Quá sợ hãi, ba của Linh cuối cùng đã chấp nhận việc con gái mình phải giống như ông nội nó, trở thành 1 pháp sư.
Linh lôi trong balo ra 1 chiếc quạt xếp, cậu chỉ lên hình vẽ 1 người phụ nữ trên quạt, nói:
“Giới thiệu cho cậu biết nè, đây là Daesin Halmeoni- Thần Bà. Bà ấy là thần bảo hộ của mình đó.”
Trên quạt là 1 vị nữ thần, mặc 1 bộ Hanbok truyền thống màu vàng, váy dài bên dưới màu đỏ. Tóc bà ấy được búi lên, cố định bằng 1 cây trâm sau gáy.
Trông bà khá hiền từ và....Hình như tôi thấy bà ấy nháy mắt với tôi.
“Thần Bà cũng là 1 mudang, sức mạnh của bà ấy liên quan đến bói toán. Cậu nhìn bà hiền hậu vậy thôi chứ nếu bà mà nổi giận thì cũng khó đỡ lắm đó!”
Linh đưa quạt cho tôi xem, còn cậu hớp 1 ngụm trà sữa rồi nói tiếp:
“Ban đầu mình học ở Trường trung học phổ thông Phấn Lam nhưng sau đó để hoàn thành công việc lần này, mình đã tạm thời chuyển sang học ở trường Cao Đức các cậu. Biết ai là người thuê mình đến đây không?”
Bị hỏi bất ngờ, tôi không nghĩ được ai cả, động não 1 chút tôi đoán là thầy hiệu phó.
“Thầy Từ hiệu phó đúng không?”
“Đúng rồi, làm sao cậu biết?”
“Mấy vụ việc kiểu này ban giám hiệu trường cố gắng che đậy đủ kiểu, chỉ có thầy Từ là cương quyết muốn làm rõ.”
“Vậy cậu định giải quyết thế nào?” Tôi tò mò hỏi.
Linh ngã người trên ghế, mắt nhìn lên bóng đèn nghĩ ngợi.
“Nhiệm vụ của 1 mudang là phải an ủi các linh hồn. Mình cũng định vậy nhưng linh hồn đó vẫn luôn trốn tránh không muốn nói chuyện. Hôm nay là tệ nhất, suýt nữa là bị con ma đó siết cổ tới chết.”
“May nhờ có cậu đấy.”
Updated 21 Episodes
Comments