Chuông tan học vang lên, lớp học nhanh chóng náo động. Lý Đan thu dọn sách vở, lặng lẽ bước ra ngoài.
Vừa tới hành lang, một nhóm nữ sinh đứng ngang đường, ánh mắt phán xét rõ rệt nhìn xuống cô:
- Trông nghèo kiết xác thế này mà cũng học trường chúng ta sao?
Tiếng cười mỉa mai vang bên tai, nhưng cô không buồn đáp lại, chỉ cúi đầu ôm cặp, ngoan ngoãn đi thẳng xuống cầu thang.
Ra đến cổng trường, cô chọn một góc khuất, yên tĩnh đứng đợi xe, vẻ điềm tĩnh khác hẳn sự ồn ào của đám đông xung quanh.
Chiếc xe riêng của nhà họ Phó nhanh chóng chạy đến cổng trường. Lý Đan ngoan ngoãn bước lên xe.
Nhưng Phó Đông Diệm vẫn chưa ra mà xe đã chuẩn bị khởi động, cô bèn nhỏ giọng hỏi:
- Không đợi anh Đông Diệm ạ?
Người tài xế chỉ đáp gọn:
- Cậu chủ sẽ đi xe khác, từ hôm nay không đi cùng nữa.
Câu nói nhẹ tênh nhưng lại khiến lòng cô nặng trĩu. Cô nhận ra sự có mặt của mình đã là phiền phức.
Anh ghét cô, điều đó không oan ức gì. Dù đổi lại là ai đi nữa, họ cũng sẽ hành xử như anh mà thôi.
Mẹ cô là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình anh, lấy đi vị trí của mẹ anh. Với xuất phát điểm như thế, anh làm sao có thể nảy sinh chút yêu thích nào với cô được.
Lý Đan tựa đầu nhìn ra cửa kính xe, gương mặt nửa khuất dưới lớp mái tóc dày thoáng buồn phiền.
Trong lòng cô hiểu rõ, mẹ là chỗ dựa duy nhất còn sót lại. Cô không thể chọn con đường khác ngoài việc theo mẹ.
Dẫu biết mẹ đã sai, nhưng bảo cô đoạn tuyệt với mẹ ruột điều ấy cô làm không được.
----------
Bữa tối ở nhà họ Phó diễn ra trong căn phòng ăn rộng lớn, ánh đèn chùm sáng choang phản chiếu lên bộ bàn ăn dài sang trọng.
Chú Phó ngồi vị trí chủ tọa, bên cạnh là Nhược Khê mẹ của Lý Đan, bà đang ân cần gắp thức ăn, lời nói nhẹ nhàng như mật ngọt khiến ông vui vẻ.
Ở đối diện, Lý Đan chậm rãi ăn từng miếng nhưng chẳng cảm nhận được hương vị của nó như nào. Còn Phó Đông Diệm vẫn lạnh mặt, chẳng buồn ăn một miếng.
Cuối cùng, anh tức tối ném mạnh đũa xuống bàn, nụ cười mỉa mai nở trên môi:
- Buồn nôn.
Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, chẳng buồn để ý sắc mặt của người lớn trong nhà.
Trong nhà, Phó Hữu đặc biệt thương yêu Phó Đông Diệm. Vì anh là niềm kiêu hãnh của cả gia tộc. Là cháu cưng của ông cụ Phó, tương lai không cần đoán cũng biết gia tài nhà họ Phó đều sẽ thuộc về con trai của ông.
Bởi vậy, dẫu Đông Diệm thẳng thằng làm mất mặt vợ mình trên bàn ăn, ông vẫn không nói nặng một lời.
Ông chỉ dịu giọng khuyên nhủ Nhược Khê:
- Em đừng để trong lòng. Rồi sẽ có ngày nó hiểu được em đối xử với nó tốt thế nào.
Nhược Khê khẽ siết đũa trong tay, lòng hờn giận cuộn trào nhưng vẫn gắng nở nụ cười dịu dàng:
- Không sao, em sẽ từ từ nói chuyện với Đông Diệm....
- Ừm, kệ nó đi. Chúng ta ăn cơm...
Lý Đan lặng lẽ ngồi một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt mà đáy lòng không còn gợn sóng.
Trong mắt cô, cảnh ấy không còn đủ sức khơi gợi bất kỳ cảm xúc nào.
Bởi sự thật về mẹ đã quá rõ ràng. Người phụ nữ ấy luôn đặt lợi ích và tiền bạc lên hàng đầu, chịu nhẫn nhịn, chịu uất ức… tất cả chỉ để níu giữ chỗ đứng trong nhà họ Phó mà thôi.
Trong sâu thẳm, Lý Đan hiểu rõ cô không thể sống như mẹ một đời phụ thuộc, đánh đổi tự trọng để lấy sự giàu sang.
Trước mắt, cô chỉ còn biết cố gắng học hành. Đợi đến lúc trưởng thành, kiếm được tiền, cô sẽ lo cho mẹ, để bà không phải tiếp tục sống khổ sở vì đồng tiền như thế này nữa.
------------
Đêm buông xuống, vườn nhà họ Phó như một vườn cổ tích bị phủ một lớp ánh vàng lạnh.
Sau bữa cơm tối, Lý Đan dạo một vòng rồi ngồi trên xích đu nhỏ ở góc vườn. Không gian yên ắng đến mức tiếng xích va nhẹ cũng rõ.
Bất chợt, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
- Mơ mộng đi. Chẳng lâu nữa đâu, tôi sẽ tống cổ hai mẹ con cô cút khỏi nhà này.
Câu nói như muối rắc lên vết thương. Cô ngửi được vị cay trong cổ họng. Quay người lại nhìn thiếu niên đứng sau lưng mình.
Cô không hề căm ghét Phó Đông Diệm, ngược lại trong lòng còn cảm thấy áy náy.
Giọng cô cất lên, từng chữ như thấm vào khoảng lặng của màn đêm:
- Tớ sẽ cùng mẹ rời khỏi đây nhưng bây giờ chưa thể rời đi.....
Phó Đông Diệm bật cười, tiếng cười vang lên khô khốc, mang theo cả sự khinh miệt.
- Lý Đan, cô đang nói nhảm cái gì vậy? Cô tưởng nói vậy thì tôi tin chắc? Cô và mẹ cô, cùng một khuôn thôi, đều là người mưu mô nham hiểm.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt anh phủ đầy bóng tối, Trong mắt anh, sự chán ghét lẫn khinh bỉ đang cuộn trào. Không để lại cho cô một chút đường lui nào.
Cô biết, dù bản thân có nói thế nào cũng đều vô ích nhưng cô không thể làm gì hơn ngoài việc yên lặng ở một góc trong căn nhà này.
Updated 24 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Bộ kia ảnh đế Trì đang truy thê sấp mặt rồi, giờ tới bộ này cũng không kém ha. Giờ cứ chảnh và ra dẻ bao nhiêu thì sau anh khổ bấy nhiêu 🤣🤣🤣🤣🤣
2025-09-23
14
Joyce🌟
Sao anh nói cái giọng móc mỉa khinh người quá đáng vậy. Chị ko cần anh tin đâu, nói bằng miệng không giải quyết được gì, cứ để thời gian tự chứng minh
2025-09-23
12
Na na
a cứ sát muối vào mặt chị đi , rồi sau này tự vả nhé.
2025-09-23
1