Chương 3: Thương Dư Phục

Cô biết mình không thể thay đổi cách anh nhìn mẹ con cô, nhưng sự oan ức vẫn chạm vào nơi sâu nhất của trái tim. Cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nghèn nghẹn nhưng dứt khoát:

- Vậy… tớ phải làm gì thì cậu mới tin?

Phó Đông Diệm khựng một giây, rồi bật cười khẽ, nụ cười nhạt nhẽo mà đầy ngạo mạn. Anh nghiêng đầu, ánh mắt liếc xuống cô như thể nhìn một trò hề:

- Muốn sống yên ổn ở đây à? Được thôi\, từ giờ trở đi\, tôi nói gì thì làm nấy.

Ánh đèn vườn rọi mỏng lên gương mặt Lý Đan, cô đứng đó, mắt còn đỏ vì cố kìm nước mắt. Phó Đông Diệm dừng lại, nhìn cô từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên một tiếng cười khẩy đầy khinh bỉ.

- Không làm được? Hay chỉ muốn làm tiểu thư tiêu xài tiền nhà tôi?

Lý Đan khựng lại sau câu nói của anh, trái tim cô nhói lên một chút, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt trong veo có chút ương ngạnh, môi dưới bị cô cắn đến đỏ ửng. Cô hít một hơi, giọng nhỏ nhưng kiên quyết:

- Được\, tớ sẽ làm theo những gì cậu bảo.

Anh nhướng mày, giọng lạnh nhạt, trong giọng nói còn pha thêm chút ý cười nhàn nhạt:

- Được.

Đến khi bóng lưng anh khuất dần trong màn đêm, Lý Đan mới dám buông lỏng vai, thở ra một hơi dài mà chính cô cũng không hay mình đã nín thở từ bao giờ. Cô cúi đầu, khẽ lẩm bẩm như trút giận:

- Trời ạ\, học sinh đứng nhất mà cứ như côn đồ thế?

"...."

-----------------

Sáng sớm, cánh cổng lớn nhà họ Phó mở ra, ánh nắng vừa chiếu xuống đã phủ lên bóng dáng nhỏ nhắn của Lý Đan. Cô dắt chiếc xe đạp ra ngoài. Dáng vẻ ngoan ngoãn, yên lặng như một bóng nhỏ lọt thỏm giữa sự xa hoa.

Nơi cô sống là khu biệt thự xa hoa, bốn bề đều là nhà cao cửa rộng, xe sang nối đuôi ra vào, đâu đâu cũng phô bày sự giàu có. Giữa cảnh ấy, một mình cô ngồi lên chiếc xe đạp giản dị, chậm rãi đạp đi, dáng vẻ mảnh mai nhỏ bé dần lẫn vào phố xá đông người.

Không phải vì cô không thể ngồi xe sang, cũng chẳng phải vì cô không được quyền hưởng thụ sự ưu ái xa hoa của nhà họ Phó, mà chỉ đơn giản là cô không muốn.

Sự xuất hiện của cô trong căn nhà kia đã đủ khiến người ta chán ghét, cô không muốn lại trở thành gánh nặng ngay cả trên con đường đến trường. Vì thế cô chọn tự mình đạp xe, tự do tự tại lại còn thấy vui vẻ hơn.

Đến cổng trường, dòng xe sang trọng lần lượt tiến vào, từng chiếc một bóng loáng dưới ánh nắng buổi sớm, phản chiếu sắc bạc chói mắt. Giữa khung cảnh ấy, Lý Đan lặng lẽ dắt chiếc xe đạp của mình, hòa vào dòng học sinh ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại tựa như một nốt nhạc lạc điệu trong bản hòa âm xa hoa.

Cô lặng lẽ vòng ra phía sau trường, đi qua lối nhỏ rợp bóng cây. Ở cuối lối, một khoảng sân hẹp hiện ra. Đó là bãi để xe đạp. Mái che đã sẫm màu vì mưa nắng, cột sắt loang lổ vết rỉ. Trong cả dãy dài chỉ có thưa thớt vài chiếc xe đạp dựng im lìm, phần lớn đều tróc sơn, bạc màu, lạc lõng hẳn giữa ngôi trường nổi tiếng xa hoa này.

Sau khi dựng xe ngay ngắn trong góc, Lý Đan khẽ phủi tay, ngẩng đầu quan sát xung quanh. Khu để xe phía sau trường vốn vắng vẻ, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng lá cây xào xạc.

Không thấy ai, cô liền thả lỏng vai, vươn người vài cái rồi xoay xoay cổ tay, cổ chân như khởi động. Những động tác quen thuộc khiến tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn, giống như đang đánh thức một ngày mới cho riêng mình.

Ở phía trên bức tường gạch, một bóng dáng cao gầy vừa leo qua, tay còn chống hờ lên mép tường. Thương Dư Phục cúi xuống, đôi mắt hờ hững thoáng lướt qua bóng dáng nhỏ bé đang giãn gân cốt bên dưới.

Dưới sân, Lý Đan đang tập vài động tác khởi động như thể sắp vào tiết thể dục, dáng vẻ nghiêm túc đến mức… buồn cười. Mái tóc dày cộm như thập niên 90, động tác thì cứng nhắc, chẳng khác nào học sinh cấp hai.

Khóe môi Thương Dư Phục nhếch lên, nén cười mà thành ra càng thêm trêu ngươi. Trong cái trường toàn con nhà giàu, nữ sinh xinh đẹp diện đồ hiệu đầy rẫy, lần đầu tiên cậu lại thấy có người lọt thỏm giữa không gian này… ngờ nghệch đến thế.

Khóe môi cậu cong lên, ánh mắt mang theo chút nghịch ngợm:

- Trời ạ\, bố mình vừa nhận học sinh từ vùng núi nào tới thế?

Tập xong vài động tác quen thuộc, Lý Đan thở ra một hơi, hai gò má khẽ ửng hồng vì vận động. Cô cúi đầu phủi nhẹ bụi dính trên đồng phục, rồi mỉm cười hài lòng với chính mình, như thể chút khởi động vụng về này đã đủ khiến buổi sáng trở nên dễ chịu hơn.

Cô chỉnh lại quai đeo, rồi sải bước chân nhẹ nhàng hướng về phía dãy phòng học.

Trên vách tường, Thương Dư Phục chống tay nhảy phịch xuống một cái. Động tác vốn dĩ muốn thật oai phong, nhưng khi chạm đất lại hơi loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào. Cậu vội vã đứng thẳng lưng, đưa tay vuốt mái tóc loạn. Ánh mắt vẫn dán chặt về phía bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt.

Cậu nhét tay vào túi quần, rồi cứ thế lững thững đi sau lưng cô. Nhìn dáng vẻ như gà con đấy thì cậu cứ cười mãi, nhỏ giọng:

- Cậu ta học lớp nào nhỉ? Sống nổi ở cái trường này không trời?

Hot

Comments

Joyce🌟

Joyce🌟

Tới đâu hay tới đó, chị chẳng cưỡng cầu cũng ko mưu đoạt thứ ko phải của mình. Rồi chị sẽ chứng minh cho anh thấy chị ko tham lam cái danh tiểu thư kia.

2025-09-26

11

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Thương Dư Phục là con trai của hiệu trưởng trường ah, liệu đây có phải nam8 tình địch của Phó Đông Diệm ko nhỉ/Hey/

2025-09-26

13

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Không nổi cũng phải nổi, chị là cây cỏ dại ven đường nhưng sức sống của chị lại mạnh mẽ lắm

2025-09-26

13

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play