chương 2 sinh tồn nguy hiểm

Trên đường đi, lúc này cậu phải bước rất chậm. Cậu vừa phải để ý những con thú nguy hiểm vì trên vai là mùi tanh của cá, lại vừa phải tránh những bãi lầy.

Cũng chính vì tránh một bãi lầy mà cậu phải đi vòng vào tận trung tâm khu bãi cỏ, và một lần nữa suýt gặp nguy hiểm. Khi đang đi, cậu thấy một con hổ. May mắn là nó đang mải mê gặm thịt một con vật nào đó nên không để ý đến cậu. Thấy vậy, cậu liền nín thở, lùi lại tìm đường khác và không dám quay lưng đi, vì không biết khi quay lưng thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Đi được một khoảng thời gian khá lâu, trời cũng đã chuyển sắc sang xế chiều. Mặt trời cũng đã đến gần đỉnh núi. Thấy vậy, cậu liền tìm một gốc cây thoáng đãng, trèo lên, nhìn về phía núi thấy vẫn còn khá xa.

Cậu kiếm củi, đốt một đống lửa, đem số cá còn lại ra làm sạch rồi nướng lên. Vì ở nơi hoang vu nên không thể ở dưới mặt đất, cậu liền kiếm những khúc gỗ mang lên, xếp vào những nhánh cây rồi dùng dây buộc chắc lại, tạo thành một chiếc giường.

Cậu cố gắng gom thật nhiều củi để đốt phía dưới, vừa để sưởi ấm vừa để xua đuổi thú hoang. Ăn uống no nê, trời cũng tối mịt. Những tiếng hú của sói hay tiếng hổ gầm bắt đầu vang khắp trời. Những con thú săn đêm bắt đầu hoạt động. Tiếng sột soạt trong những bụi cây xung quanh làm cậu hoảng sợ, run lẩy bẩy. Dù sao, cậu cũng mới vượt qua một đêm ở nơi này.

Cậu cố gắng trấn an bản thân rồi suy nghĩ. "Hôm qua mình sống không bằng chết ở nơi đó còn không sao, thì một đêm thế này đã là gì?" Nghĩ vậy, bản thân cũng đã an tâm hơn một chút. Sau đó, cậu nhìn vào ánh lửa rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Khi đống lửa tắt hẳn, cũng là lúc trời tờ mờ sáng. Từng làn sương mờ bay là là trên mặt đất, và tiếng gà rừng gáy vang vọng khắp núi rừng. Từng cơn gió lạnh của buổi sáng truyền vào người cậu, khiến cậu mở mắt thức dậy.

Xung quanh là một màu trắng của sương mù, xen lẫn màu xanh của cây cối và màu nâu của đất. Cơ thể cậu mệt mỏi và đau nhức do suy nhược, lại còn phải đi chân đất cả ngày. Toàn thân chỉ có những chiếc lá quấn quanh hông để che thân.

Cũng may là con người ở thời này có sức khỏe và ý chí vượt trội. Nếu không thì cậu đã không thể sống sót. Theo ký ức của nguyên chủ, bản thân cậu vẫn chưa trưởng thành vì chưa trải qua lễ trưởng thành của bộ lạc. Ước tính cậu chỉ khoảng 13-14 tuổi. Trước đó, vì được thủ lĩnh coi trọng nên cậu được bồi dưỡng một chút, cơ thể có phần lớn hơn so với bạn bè cùng trang lứa.

Tỉnh lại trong cơn trầm tư, suy nghĩ, cậu cảnh giác nhìn ngắm xung quanh. Khi thấy không có sự nguy hiểm gì, cậu mới trèo xuống. Bên đống lửa đã tàn, cậu dùng cây khua khua trong tro than, tìm thấy một thứ gì đó. Đó là số cá đêm qua được cậu bọc bùn và vùi lấp dưới than để ăn sáng.

Sau khi ăn xong, cậu cảm thấy đôi chân nhức mỏi. Cứ đi như thế này, đường xa sẽ sợ xước mất máu mà chết mất. Nghĩ vậy, cậu liền đứng dậy tìm dây thừng nhỏ, xoắn lại rồi ngồi xuống bện nó thành hình như cái thuyền. Sau đó, cậu luồn các sợi dây vào, buộc sang hai bên thành hình chữ Y và thêm một sợi làm dây quai. Hoàn thành xong, đôi dép trông như một đôi tông lào. Cậu lại thêm một sợi dây nữa buộc phía sau để làm dây quai, giúp nó chắc chắn hơn. Thấy vậy, cậu liền mang lên chân. Đôi dép vừa vặn, thoải mái hơn hẳn so với việc đi chân đất.

Thấy vậy, cậu nhanh chóng tháo dép và lao vào bắt. Chỉ một lúc, cậu đã bắt được sáu, bảy con cua. Nhìn kỹ, những con cua này không khác gì cua đồng bình thường. Cậu còn bắt thêm một con lươn to bằng ba ngón tay, da vàng óng.

Sau đó, cậu rửa sạch sẽ rồi tìm một mỏm đất có bóng mát để nhóm lửa. Cua được cậu cho vào lá cây, bọc lại rồi dùng cành cây đập dập chẻ đôi , kẹp lại và nướng trên lửa. Con lươn thì được xiên và cắm bên cạnh đống lửa. Trong lúc đợi thức ăn chín, cậu tìm quanh những gốc cây để trèo lên nhìn phương hướng. Đồng thời, cậu cũng kiếm các loại vỏ cây, dây leo để đan tạm cho mình một chiếc quần, quấn quanh che đi những bộ phận nhạy cảm.Cùng lúc đó, tại gốc cây đầu tiên nơi cậu xuyên không đến, có một nhóm người khoảng 15 đến 20 tên đang đi dần đến. Họ cầm giáo đá, chỉ mặc mảnh da quấn quanh hông dài đến đầu gối. Hẳn là một đội thợ săn của bộ lạc nào đó đang ra bờ sông uống nước.

Khi đến gần, họ phát hiện nơi đây có dấu vết nhóm lửa, còn có cả xương cá. Cả nhóm lập tức tỏ ra cảnh giác. Nhưng khi một tên đi lên, thấy đống tro đã tắt từ lâu thì mới cho mọi người thay nhau ra bờ sông uống nước.Tôi đã sửa lỗi chính tả và thêm dấu câu cho đoạn văn của bạn. Dưới đây là phiên bản đã được chỉnh sửa để dễ đọc và rõ ràng hơn:

Trở lại nơi cậu bé, sau khi đan xong, cũng là lúc thức ăn đã chín. Cậu đem từng món ra ăn. Phần cua, cậu bỏ hết mai, chỉ để lại phần bụng rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Vì không có gia vị mắm muối gì nên cậu cố ăn cho hết cả cua lẫn lươn rồi lại xách đít lên đường.

Khi đi được một đoạn khá xa, mặt sông cũng dần nhỏ lại và có nhiều nhánh suối đổ về. Lúc này, cậu đã đến gần chân núi. Cậu bắt gặp một đàn gà rừng. Gà mẹ đang cho các con đi ăn, con trống thì cảnh giác. Khi thấy cậu đến gần, nó liền kêu lên rồi bay đi. Những con gà nhỏ, chắc do tập tính, chạy rất nhanh và không phát ra tiếng động, trốn vào những bụi cây mà không thể phát hiện ra. Những con gà trưởng thành thì bay đi như chim.

Thấy vậy, cậu tiếc nuối ruột gan. "Nếu mình cẩn thận hơn thì đã có thức ăn tối rồi", cậu nghĩ. Nhưng trước mắt, cậu phải tìm một cái hang hay hốc cây để nghỉ ngơi đã.

Sau khi đi vào một khe suối, cậu bắt gặp một cái hang nhỏ không sâu, nằm bên cạnh một cái thác. Thấy vậy, cậu đến gần đánh giá và nhận thấy không có dấu vết sự sống. Cậu liền kiếm củi, chất thành một đống lớn trong hang rồi đốt. Đợi cho lửa cháy hết, cậu cầm giáo phát hết cỏ xung quanh.

Xong việc, cậu chú ý đến những cái hang chuột ở các vách đá. Cậu lấy bùn đắp hết các lỗ khác, chỉ để lại một lỗ duy nhất rồi đốt lá cây, cố gắng thổi khói vào trong. Một lúc sau, có những con chuột to bằng bắp tay người lớn chạy ra. Bị cậu dùng gậy chờ sẵn, những con chuột vừa chui đầu ra đã bị đập. Cũng có vài con may mắn hơn chạy thoát được.

Một lúc sau, trên tay cậu cầm ba con chuột, có con to có con nhỏ. nhưng giờ cậu phải trở về để chuẩn bị chỗ ở đã.Trở về hang, cậu thấy đống lửa đã tắt. Bên trong hang, do bị nhiệt độ nung, nhiều viên đá đã vỡ hoặc nứt ra. Cậu chỉ cần dùng cây cạy là có thể mở rộng thêm diện tích.

Thấy thế, cậu liền dọn lại rồi dùng các thanh gỗ gác vào trước cửa hang. Sau đó, cậu trộn cỏ với bùn, trát lên những thanh gỗ ở cửa. Cậu chừa lại một lối ra vào và cũng để chắn hơi nước bốc lên từ thác.Cũng may, vật liệu như củi khô được dòng nước cuốn theo rồi mắc lại ở hai bên rất nhiều, nên việc này hoàn thành rất nhanh. Trời gần tối, cậu kiếm củi rồi bắt đầu đốt lửa. Cậu lột sạch da chuột, moi bụng, rửa sạch rồi đem ra nướng. Lúc này, ngoài món nướng thì cậu cũng chẳng biết làm cách nào khác.

Trong lúc đợi thịt chín, cậu kiếm thêm củi để tối ngủ cho ấm và xua đuổi động vật nguy hiểm. Đồng thời, cậu cũng kiếm lá cây để trải làm chỗ nằm.

Sau khi ăn uống no đủ, cậu thêm củi vào lửa rồi chui vào hang. Nằm trên chiếc giường làm bằng lá cây, cậu nghĩ: "Mai phải cố gắng tìm kiếm xung quanh xem có bộ lạc nào hay nhóm người lang thang nào không để xin gia nhập. Dù sao thì, có nhiều người hơn vẫn tốt hơn." Nghĩ vậy, cậu liền thiếp đi.

Sáng hôm sau, cậu tỉnh giấc trong một cơn mưa như trút nước. Số đất trước cửa được cậu bọc lại bị trôi theo nước mưa và hắt theo gió vào trong, khiến cậu chỉ biết cuộn mình vào một góc. Cậu nghĩ, mình đến đây hôm nay cũng là ngày thứ ba, không biết cách vận hành của thế giới này sẽ như thế nào.

Cuộn mình trong một góc với cái lạnh của trời mưa và cơn đói buổi sáng, mãi khoảng hai, ba tiếng sau, cơn mưa mới nhỏ lại, có dấu hiệu tạnh dần. Thấy thế, cậu cầm lấy một cây gậy để ngoài cửa, cố gắng đào các rãnh thoát nước để nước không chảy vào trong hang.

Làm xong, người cậu ướt sũng. Nhìn cái hồ nhỏ do nước lũ dâng lên, cậu cảm thấy thôi thúc phải rời khỏi nơi đây.

Trời cũng đã tạnh hẳn, cậu liền thu dọn đồ đạc rồi đi về phía những vách đá, vì những nơi đó thường có những hang động tự nhiên và có hang thì sẽ có người đến ở. Nhưng khi đến nơi, đập vào mắt cậu là một vách đá cheo leo, không có lấy một hang động hay khe đá nào, chỉ có vài ngọn cỏ mọc lưa thưa và những chú ong bay ra bay vào các vết nứt nhỏ.

Thất vọng, cậu rời đi về phía chân núi. Đi được một lúc thì lại gặp một con gấu nâu to lớn đang moi móc một tổ ong trong một gốc cây khô. Thấy thế, cậu liền đi vòng sang đường khác để tránh.

Đi cả ngày, cậu cũng không gặp được một bóng người kể cả các thợ sắn của bộ lạc quanh đây. Lúc này, cậu đổi ý, đành quay lại cái hang ban đầu để trú tạm. Trên đường đi, cậu chỉ biết gặm vỏ cây và bắt côn trùng. Lúc này, cậu đã đói meo và kiệt sức. Thêm trận mưa dầm hồi sáng, cơ thể cậu dần yếu đi. Thấy vậy, cậu liền đến những vũng nước, mong bắt được con cá, con cua hay con ếch nào đó để qua đêm nay.

Sáng ngày thứ tư, khi thức dậy, cậu cảm thấy mệt mỏi và người nóng ran, chắc vì hôm qua dầm mưa và không được ăn uống tử tế. Thế nhưng, cậu vẫn cố gắng dậy, vượt thác, đi theo khe suối đến một đoạn rừng. Nơi đây, hôm qua cậu đi qua có rừng tre to thẳng.

Khi đến nơi, cậu tìm những gốc cây riêng lẻ, gom củi rồi đốt gốc. Trong lúc chờ đợi, cậu bắt đầu hái măng nướng lên ăn lót dạ cơn đói. Xong xuôi, cậu quay lại những gốc tre bị đốt cháy, dễ dàng quật ngã chúng rồi dùng đá đập bỏ phần chưa cháy và cành lá. Cậu làm tương tự với các gốc tre khác.

Gần trưa, cậu dừng lại bắt chuột. Những chú chuột tre sống trong các cây tre khô chết đứng hoặc những gốc bị đứt giữa. Chỉ cần lấy đất hay lá cây bịt kín lại, rồi đốt phần còn lại là chúng sẽ tự chạy ra. Chờ sẵn chúng là những cây gậy.

Một tiếng sau, cậu cũng bắt được ba con chuột. Loài này có lông đen thui, hai răng cửa to dài. Cậu cũng chẳng biết chúng là loài chuột gì. Cậu buộc chúng lại, rồi buộc đống tre, lấy thêm ít măng rồi vác về hang.

Trên đường về, vì kéo tre theo dòng nước và do trời mưa nên dòng nước rất lớn, cậu trở về rất nhanh. Về đến nơi đã là giữa trưa, cậu bắt đầu nhóm lửa thui và làm sạch những con chuột. Măng cũng được cậu nướng và lấp vào tro.

Xong xuôi, cậu lại tìm vài viên đá để tạo ra những mảnh sắc nhọn. Sau đó, cậu ngồi cưa thanh tre thành từng khúc. Đến khi cưa được hai khúc thì cũng đã đói và kiệt sức, nên cậu đã dừng tay và trở về bên đống lửa để ăn trưa.

Ăn xong và nghỉ ngơi một lát, cậu lại tiếp tục cưa những khúc tre. Cứ thế cho đến khi cưa gần hết, chỉ để lại một cây nguyên, thì tay cậu cũng đã phồng rộp, người thì ướt đẫm mồ hôi. Nhờ việc đổ mồ hôi nhiều, cậu cảm thấy thoải mái hơn vì những cơn nóng trong người đã giảm.

Làm xong, cậu cầm những khúc tre đó đập vào các tảng đá lớn cho vỡ ra, rồi tách thành từng miếng nhỏ. Sau đó, cậu lại tách hai phần: phần trắng bên trong và phần xanh bên ngoài thành những nan tre. Vì không có dụng cụ nên làm xong thì trời cũng đã xế chiều. Thấy vậy, cậu ngâm tất cả xuống nước rồi lại đi theo dòng suối ra bờ sông.

Lúc này, do là đầu nguồn nên nước sông không sâu. Thấy vậy, cậu lấy những hòn đá và bùn chặn một bên để nước chảy sang hướng khác. Khi nước cạn, cậu thấy những con cá nhỏ nhảy lách tách ở các khe đá hay những vũng còn nước. Cậu liền bắt tay vào bắt cá. Bắt một lúc cũng được khoảng một bát cơm thời hiện đại, có con to có con nhỏ.

Khi trở về đến trời đã tối hẳn , chỉ còn lại ánh lửa bập bùng, cậu liền lấy một đoạn ống tre, làm sạch cá rồi cho vào ống, thêm ít nước, lấy lá cây bịt lại, sau đó hơ lên lửa cho nóng từ từ.Đến khi bên ngoài ống tre đã cháy đen thì bên trong, số cá đã chín sôi. Hơi nước bốc ra mang theo mùi thơm của canh cá làm bụng cậu sôi sục, đánh trống inh ỏi. Cậu lấy một cái máng tre đã chuẩn bị trong lúc chờ đợi, rồi đổ canh cá ra.

Dùng đôi đũa làm từ cành cây nhỏ, cậu gắp từng miếng cá cho vào miệng. Tuy không có vị mặn vì không có muối, nhưng đó vẫn là món ăn ngon nhất cậu được ăn từ hôm bữa tới giờ. Nay được ăn canh thay vì toàn thịt nướng, cậu bất giác mỉm cười.

Ăn hết phần thịt cá, cậu nhấc máng lên húp phần nước canh nóng hổi, cảm thấy sức khỏe mình tốt hơn hẳn.

Tuy số cá ít ỏi nhưng cũng đủ làm ấm bụng qua đêm nay, vậy là không thành vấn đề. Ăn xong, cậu thêm củi vào để lửa cháy thật to rồi chui vào hang. Sau khi sửa lại chỗ ngủ, cậu nằm xuống. Vì đã quen với môi trường nên cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, bên ngoài nơi cậu vừa đắp cá, có những đôi mắt màu nâu cùng hàm răng sắc lạnh đang nhe ra và lang thang ở bên ngoài.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play