Lần thứ hai Giãn Thời Hàn nhìn thấy thiếu niên vừa dương quang vừa sắc bén như dao nọ là vào hai tuần sau, sau khi kỳ thi tháng kết thúc.
Trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên, chủ nhiệm lớp dẫn theo một thiếu niên đi vào phòng học.
Giãn Thời Hàn vốn không để ý, còn đang hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ vừa xoay xoay cây bút trong tay. Đột nhiên mũi anh bắt được một hương vị hoàn toàn khác hẳn với ấn tượng của anh, thứ mùi vị chưa từng có trong lớp học này. Nó ngọt mà lại the, cay cay, tràn ngập bọt khí nổ tung trong không khí... Giãn Thời Hàn bất giác dời mắt khỏi cửa sổ, sau đó đụng vào ánh mắt của thiếu niên đang đứng trên bục giảng với khuôn mặt lạnh lùng max ngầu.
Trong một thoáng vô thức thôi, anh lại muốn liếm răng nanh.
Thiếu niên cũng có chút sững sốt khi đột ngột chạm mắt nhau, nhưng rồi chỉ lướt qua anh một giây sau đó lơ đãng dời đi.
Giãn Thời Hàn không để tâm lắm cảm giác khác thường trong lòng, anh chỉ nhìn chằm chặp thiếu niên, rồi chợt nhận ra không biết từ khi nào trong lớp im ắng hẳn.
Đám bạn học choi choi ngày thường đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang đứng thẳng tắp như góc tùng.
Rồi trong khe khẽ, anh nghe có đứa thì thầm: "Mẹ ơi, trùm trường chuyển vào lớp chúng ta rồi kìa."
Thì ra thiếu niên như một con sói nhỏ đã đánh bại trùm trường cũ khi vừa mới chuyển đến đã thi tháng xong, và lấy được thành tích ưu tú để một bước bay thẳng vào lớp một khối mười hai của anh.
Trùm trường lúc này thật yên tĩnh, thu hết mọi góc cạnh đầy gai nhọn, trông có vẻ không giống trùm trường mà họ từng thấy lắm. Mặc dù cái dáng vẻ thờ ơ kia vẫn tạo cho người ta cảm giác ngầu đét.
"Chào bạn học đi em."
Chủ nhiệm lớp Trịnh nhắc nhở.
Thiếu niên cũng ngoan ngoãn đáp lại: "Chào."
Sau đó?
Không có sau đó.
"..."
Cả lớp yên ắng dễ sợ.
Nhưng thật ra Giãn Thời Hàn lại nghe bạn học thấp giọng cảm thán: "Ôi đệt! Lạnh lùng quá luôn!"
Mà sao có vẻ hưng phấn thế nhỉ.
Giãn Thời Hàn nhìn qua, sau đó nhìn thấy người nói lời kia là một Omega.
Ồ.
Anh lãnh đạm liếm răng một cái, không cảm xúc nhìn thiếu niên trên bục giảng đã làm chủ nhiệm Trịnh dở khóc dở cười mà vỗ đầu cậu nhắc: "Chào đàng hoàng coi."
"Tên đâu."
Thiếu niên hơi bĩu môi.
Biểu cảm này lập tức khiến vẻ yên tĩnh trên gương mặt cậu thay đổi hẳn, trở nên gai góc như ấn tượng ban đầu của họ.
"Ôi đệt đệt! Đúng là trùm trường rồi!"
"Ai nói cho tôi biết sao một người có thể cùng lúc có hai thái cực khác biệt như vậy chớ!"
"Ban đầu tôi còn tưởng nhầm người rồi."
"Té ra là sói đội lốt cừu."
"Hay cừu đột lốt sói nhỉ? Ôi ôi dù sao cũng kích thích quá."
Cũng không biết kích thích trong miệng bạn học kia là kích thích cái gì nữa.
"Xin chào, tôi tên Từ Quang."
Khi đám bạn loi choi xầm xì thì thiếu niên đã chậm rì rì giới thiệu lại lần nữa.
Cơ mà cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Chủ nhiệm Trịnh bất đắc dĩ ghê gớm, không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng ông thấy thái độ của đám nhóc bên dưới thì không ép cậu nói thêm gì nữa mà vỗ vài vai cậu nói: "Từ hôm nay em Từ Quang sẽ học lớp chúng ta. Mọi người nhớ chiếu cố nhau nhiều hơn."
"Được rồi, bây giờ em ngồi ở..."
Ông vừa nói vừa đảo quanh lớp học.
Đám học sinh líu ríu: "Thầy ơi ngồi đây nè!"
"Thầy ơi chỗ em! Chỗ em còn chỗ nè!"
"Còn chỗ cái khỉ gió mày! Bộ tao vô hình hả!"
"Mày chui xuống gầm bàn ngồi đi, tao muốn ngồi với trùm trường!"
"Địt cụ mày thằng chó! Tuyệt giao nha con!"
Chủ nhiệm Trịnh nghe bọn họ ồn ào mà vừa tức vừa buồn cười, thật chả trông mong được cái đám này đáng tin một chút mà.
Vừa nghĩ như vậy thầy đột nhiên nhìn thấy một chỗ.
Mắt thấy sáng lên.
Bởi vì cả lớp đang nhìn thầy nên ai cũng thấy biểu cảm này, nhưng ngay lập tức họ ý thức được chỗ ánh mắt thầy lui tới liền ôi sịt trong lòng.
Không phải chứ! Không phải chứ! Thầy muốn cho học bá với trùm trường ngồi chung hả!!
Không tốt đâu thầy ơi!!
Nhưng tiếng lòng của họ không truyền tới chỗ chủ nhiệm Trịnh được.
Giây sau họ cũng nghe chủ nhiệm Trịnh hớn hở nói: "Từ Quang, em ngồi chỗ Giãn Thời Hàn nha."
"Giãn Thời Hàn!"
Cả lớp hít vào một ngụm khí lạnh, vừa nôm nớp lo sợ dỏng tai lên, sợ một giây sau học bá đã lạnh lùng từ chối chủ nhiệm Trịnh.
Nhưng họ không ngờ là mình lại nghe thấy học bá nổi tiếng lạnh lùng khó tính cất giọng điệu lười biếng nhưng không có vẻ gì là tức giận nói: "Đây."
Đã vậy anh còn vươn bàn tay thon dài tuyệt đẹp lên.
Một đám người há hốc mồm, ngỡ đầu học bá đã bị đoạt sá.
Đây thật sự là học bá họ biết? Dễ tính như vậy?
Thế sao cái chỗ ngồi bên cạnh anh suốt hai năm qua chưa từng có người ngồi?
Hay đổi tính rồi?
"Ê mày, giờ tao giả bộ đổi chỗ, tao muốn qua chỗ học bá ngồi mày thấy được không?"
Bốp!
Vừa nói xong đã bị bạn cùng bàn đánh: "Bớt ảo tưởng đi mài!"
Updated 21 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Ủa sao ai kia bảo ra từ từ này có một chương thôi mà🤣🤣🤣🤣
2025-10-02
  4
So Lucky I🌟
Ê không có được chửi bậy nha😂😂 mà tính tuyệt giao thật á hả, tình bạn này sao mà bền thế/Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-10-02
  7
So Lucky I🌟
Cái nào cũng được hết á. Anh vừa là sói vừa là cừu, vừa là bác thợ săn vừa là con mồi🤣🤣🤣🤣🤣
2025-10-02
  5