Chương 1 : Lại sống một kiếp.

"Thần Giới, ta đến đây!”.

Bốp ~

Tiếng động bất ngờ vang lên giữa lớp học. Cả đám học sinh lập tức quay đầu, ánh mắt hiếu kỳ dồn cả về phía Phàm Vũ.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu hắn truyền đến một cơn đau nhói. Phàm Vũ nhíu mày, bản năng đưa tay sờ lấy, trong mắt lóe lên tia giận dữ, lạnh lùng trừng về phía trước muốn xem kẻ nào cả gan dám đánh mình.

Thế nhưng khi ánh mắt chạm tới, trước mặt hắn lại là một người đàn ông trung niên mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, cái đầu hói bóng loáng, đang nghiêm nghị nhìn chằm chằm. Xung quanh còn có hơn mấy chục cặp mắt mở to, ánh nhìn mang theo vẻ quái dị, như đang nhìn một kẻ khác thường.

Một cơn kinh hãi dấy lên, Phàm Vũ vội vã thò tay vào túi quần, rút ra một chiếc điện thoại cảm ứng cũ kỹ, run rẩy giơ lên trước mặt soi gương.

Trong màn hình phản chiếu chính là gương mặt non trẻ, xa lạ mà quen thuộc của hắn năm xưa.

Môi hắn khẽ run, tiếng lẩm bẩm bật ra kinh hãi:

"Đây… đây là… Địa Cầu?".

"Phàm Minh, trò đang làm cái gì vậy?!".

Theo tiếng quát vang dội, Phàm Vũ cả kinh quay sang, bắt gặp gương mặt đỏ bừng vì tức giận của thầy giáo.

Chỉ thoáng giây sau, hắn cố trấn định, bàn tay xoa lên đỉnh đầu, nở nụ cười gượng gạo:

"Thầy Triết, em xin lỗi… Hôm qua em học bài tới khuya quá nên ngủ không đủ giấc, mới lỡ… nói mớ. Mong thầy bỏ qua cho em!".

Thầy Triết khẽ hừ một tiếng, song ánh mắt cũng dịu đi:

"Được rồi, trò Minh ham học là chuyện tốt. Nhưng thành tích của em đã đạt rồi, đôi khi cũng cần nghỉ ngơi cho điều độ. Cả lớp tiếp tục học bài!".

Nói rồi, thầy quay trở lại bục giảng, giọng đều đều tiếp tục bài học dở dang. Trong lớp, không khí lại im ắng, từng ánh mắt hiếu kỳ vừa rồi cũng nhanh chóng thu lại.

Phàm Vũ (hay chính là Phàm Minh) ngồi xuống, lòng vẫn dậy sóng, suy nghĩ :

"Tại sao ta lại trở về Địa Cầu? Không chỉ vậy… đây còn là lúc ta mười bảy tuổi, cuối năm trung học phổ thông?! Rõ ràng ta vừa bước vào Thần cảnh, đang độ kiếp tiến nhập Thần Giới… sao lại thành ra thế này?".

Mang theo trăm mối tơ vò, hắn hít sâu, cố ép tâm thần tĩnh lặng, âm thầm vận chuyển Thần lực dò xét thân thể.

Thế nhưng, khi khởi động Thần lực, hắn chỉ thấy một khoảng trống rỗng. Không một tia Thần khí đáp lại, toàn thân phàm tục như bao thiếu niên bình thường khác.

Sau một lúc cố dò tìm, hắn cũng cảm nhận thấy ở sâu thẳm nơi Thần hồn bản mệnh, một tia "Thần Cách" mỏng manh yếu ớt vẫn còn lặng lẽ tồn tại - như ngọn lửa sắp tắt, không hề đủ sinh lực, yên lìm dị thường.

Mất đi toàn bộ tu vi, ngay cả Thần hồn cũng bị thương tổn, Phàm Vũ rốt cuộc hiểu ra: hiện tại hắn chẳng khác gì một phế nhân, chỉ có thể sánh ngang với phàm nhân bình thường mà thôi.

Nhưng may thay, "Thần Cách" vẫn theo hắn xuyên không, cùng hắn trọng sinh trở về Địa Cầu. Như vậy căn cơ chưa hẳn đã bị chặt đứt hoàn toàn, thậm chí trong họa còn giấu phúc.

Khẽ thở dài một hơi rồi bật cười, Phàm Vũ thầm nhủ:

"Quả nhiên ta thật sự đã trọng sinh! Tuy pháp lực toàn thân đều mất, nhưng thế cũng tốt… Một kiếp sống lại, ta có thể bù đắp điều vẫn còn vương vấn năm đó. Kiếp này, ta nhất định phải ngẩng cao đầu mà sống, cũng nên cho Phàm gia bọn chúng khi xưa một cái công đạo rồi !".

Nghĩ tới đây, đáy mắt hắn thoáng hiện nét u sầu, lẩm bẩm tiếp :

"Có điều… Song Thế Tuyệt Vũ đã cùng Thần Cách dung hợp thành một, chẳng rõ có phải đây là nguyên nhân khiến ta bị bài xích khỏi Thần Giới hay không? Dù vậy, đổi lại, con đường tu hành sau này chắc chắn sẽ vững chắc và hoàn mỹ hơn nhiều so với kiếp trước. Trước mắt vẫn cần từng bước củng cố căn cơ. Dù sao phàm thể vẫn chỉ là phàm thể… Chỉ có sức mạnh mới là chân lý tối cao giữa cái thế giới này".

Ding doong ~

Trong khi hắn còn đang trầm tư, tiếng chuông tan học bất giác vang lên. Cả lớp đồng loạt reo hò, tiếng bàn ghế rì-rầm, học trò ùa nhau ra cửa. Theo thói quen, Phàm Vũ cũng khoác ba lô, bước theo dòng người rời khỏi trường.

Trên đường, hắn rút chiếc điện thoại Android đời cũ trong túi, bật màn hình xem ngày tháng. Ngay lập tức, một đoạn ký ức ùa về.

Năm 2025, Nước Đại Việt - Tỉnh Đồng Phước - TP. Biên Phước - Ngày 27 tháng 9.

Khoé môi hắn cong lên, lộ ra một nụ cười âm trầm. Nhét điện thoại lại vào túi, đôi mắt nhìn về những tòa nhà cao tầng, dòng người hối hả qua lại nơi phố xá phồn hoa. Đã lâu lắm rồi, hắn mới lại thấy cảnh tượng của một thành phố hiện đại. Trong lòng vừa lạ lẫm, vừa thân quen, hắn thì thào:

"Năm đó ta bị Phàm gia vứt bỏ, mẹ phải một mình gồng gánh, làm việc khắp nơi gửi tiền từ vùng quê Ninh Hoà lên cho ta ăn học. Đáng tiếc sau khi ta thành đạt, bà lại vì bệnh tật mà mất… Kiếp trước, trong lòng ta chất chứa căm hận vì cái chết của mẹ, vì sự cay nghiệt của Phàm gia, lại thêm những thế lực hắc ám mưu hại ta. Kiếp này… cũng đến lúc tính sổ một lần rồi!".

Một tiếng thở dài nặng nề bật ra từ lồng ngực. Mang theo tâm tình phức tạp, Phàm Vũ bước dọc từng con đường cũ. Phố xá, hẻm nhỏ, những dãy trọ ngày nào… tất cả hiện lên vừa quen thuộc, vừa khiến lòng hắn xót xa.

Cứ thế đi mãi, đến khi hắn bàng hoàng nhận ra, bóng chiều đã đổ dài về sau lưng.

Nhìn cảnh hoàng hôn dần buông, Phàm Vũ khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên từng mảng ký ức về một đời nhân sinh đã qua. Năm ấy, khi còn ở địa cầu, hắn chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã bước lên đỉnh cao danh vọng: nắm giữ khối tài sản tỷ đô, tên tuổi nằm trong top 100 doanh nhân trẻ thành đạt thế giới. Đối với chính trị trong nước, hắn cũng là nhân vật có chút mặt mũi, danh xưng tài phiệt trẻ tuổi nhất vang vọng khắp xã hội.

Nhớ năm đó hắn đi đến thư viện đọc sách giết thời gian, vô tình tìm thấy một quyển cổ thư có tên "Song Thế Tuyệt Vũ" rồi bị nó hấp dẫn mải mê đọc mà quên đi giờ giấc, khi nhớ ra mình còn có một buổi họp lớn ở công ty, vội vả trở về thì lại bị người khác ám toán.

Cái chết đến bất ngờ, nhưng cơ duyên cũng từ đó mà mở ra: hắn trọng sinh xuyên không, mang theo quyển cổ thư [Song Thế Tuyệt Vũ] do chính Đại Thần Thế sáng tạo. Lần đầu được gặp nhau, ngài từng hỏi hắn một câu :

"Ngươi có muốn trở thành Thần không?".

Từ đó, Phàm Vũ bước lên con đường tu luyện tại vi diện Tán Tinh, từng bước đi tới cực hạn, trở thành một vị kiêu hùng thần thoại, danh vang vạn cổ. Hắn đoạt được Thần Cách, xung kích tiên giới, cuối cùng chạm tới thần giới vĩnh hằng.

Không ngờ, vòng luân hồi xoay chuyển, ngay khi chỉ còn nửa bước nữa là thành công, hắn lại bị đưa về quá khứ trên địa cầu. Tất cả dường như có lý do, nhưng chính hắn cũng chưa thể khẳng định chắc chắn.

Nhìn ánh chiều tàn phủ khắp bầu trời, Phàm Vũ thì thầm:

"Nếu ta quả thật đã rơi vào dòng chảy thời gian, trở lại Địa Cầu năm ấy… Vậy thì ở vi diện Tán Tinh, thời gian có phải cũng đã quay ngược? Nếu đúng như thế… Đỗ Lăng Tuyết, nàng… nhất định vẫn còn sống phải không?".

Đôi mắt hắn thoáng run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động khó diễn tả. Nhưng rồi, hắn kìm nén lại cảm xúc, khẽ lắc đầu:

"Chuyện này, chờ ta khôi phục thực lực sẽ tự mình đi tìm câu trả lời. Trước mắt vẫn là củng cố căn cơ. Linh khí nơi Địa Cầu vô cùng mỏng manh, muốn tu luyện tất sẽ khó gấp trăm ngàn lần. Chỉ khi đủ mạnh mẽ, ta mới có thể tìm thiên tài địa bảo, sớm khôi phục tu vi. Mẹ… hãy để con gọi cho người sau, giờ phút này dao động tâm trí là đại kỵ của tu hành. Vậy thì nơi đó, nhất định thích hợp cho ta bắt đầu lại!".

Trải qua mấy trăm năm tu luyện, Phàm Vũ đã không còn là chàng trai trẻ bồng bột ngày nào. Hắn biết kiềm nén cảm xúc, để tâm vào việc lớn. Dù trong lòng khát khao được gặp lại mẹ, hắn vẫn chọn nhẫn nhịn, bởi hắn hiểu rõ: chỉ có thực lực mới quyết định tất cả.

Không nói thêm một lời, hắn sải bước rời trung tâm nội thành, đi về con đường lớn tên Bửu Long. Tại nơi gần chùa Phổ Quang, cách đó không xa là hồ Tịnh Phổ, quanh năm cây cỏ xanh rợp, không khí thoáng mát, ở đây con là công viên.

Đứng bên hồ, Phàm Vũ lập tức cảm nhận được khí tức khác thường, ánh mắt lóe lên tinh quang:

"Nơi này có mộc khí, còn đất sinh kim khí, phía tây ngưng thổ khí, trong hồ lại ẩn thủy khí… Kim, Mộc, Thủy, Thổ – tứ khí hộ địa. Đáng tiếc thiếu mất hoả khí, nếu không cũng có thể xem như một mảnh đại phúc địa. Nhưng thế này đã quá đủ cho ta mượn thế nhập đạo rồi!".

Khẽ gật đầu, hắn chọn một gốc cây cổ thụ hơn trăm năm tuổi, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp. Ngay khoảnh khắc ấy, từ sâu trong não hải, vô số công pháp tu luyện kiếp trước hiện lên rõ rệt. Mỗi một môn đều cường đại vô song, ẩn chứa tinh túy truyền thừa cổ xưa. Hắn trầm ngâm:

"Tại vi diện Tán Tinh, con đường tu luyện ở nhân gian phân thành chín cảnh giới là: Võ Thể, Võ Khí, Võ Linh, Võ Thiên, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Đế !".

"Mỗi cảnh giới sau khi đột phá đều ẩn chứa thần thông đặc thù, sức mạnh càng thêm khủng khiếp. Tuy vậy, sau khi ta tiến vào Tiên Giới mới phát hiện những cảnh giới trên chỉ được xếp vào phàm cảnh, không phải con đường hoàn mỹ nhất để truy cầu đến Thần lộ !".

"Thông qua tìm hiểu, ta mới biết con đường tu luyện đúng đắn nhất chính là : Luyện Khí - Trúc Cơ - Kết Đan - Nguyên Anh - Thần Du - Hợp Thể - Vấn Đạo".

"Đây chính là hệ thống tu luyện chạm đến tầng cấp Thiên Đạo vượt qua tam giới luân hồi !".

"Nói về Luyện Khí lại chia thành mười tầng tiểu cảnh, sau khi tu luyện mỗi một tiểu cảnh linh lực trong đan điền lại dày thêm một tầng cho đến khi đông cứng lại cũng là lúc đột phá đến Trúc Cơ cảnh".

"Mặc dù đây là cảnh giới bước đầu nhập đạo, nhưng lại quyết định cả một đời tu hành. Nếu không thể tu luyện đến cực hạn hoàn mỹ, thì về sau dù có tiến lên cảnh giới bên trên cũng sẽ để lại khiếm khuyết, càng luyện càng lùi đến lúc tự bế tắc - thân tử đạo tiêu !”.

Nghĩ tới đây, Phàm Vũ trầm tư suy tính :

"Nhưng nơi này là Địa Cầu, linh khí mỏng manh, tài nguyên tu luyện càng khan hiếm. Nếu tùy tiện chọn công pháp đỉnh cấp lại tiêu tốn tài nguyên lớn, e rằng chẳng thể duy trì nổi".

Sau một hồi đắn đo, ánh mắt hắn bừng sáng:

"Nếu đã không thể chủ tu pháp lực vậy thì đổi thành luyện thể mới thích hợp! Không cần dựa dẫm vào tài nguyên, chỉ lấy nhục thân cứng rắn làm căn cơ nền tảng, vừa mạnh mẽ cũng vừa ít hao tổn thiên tài địa bảo. Nhưng phải chọn công pháp nào để tu luyện đây?".

Phàm Vũ tính toán đến đây, hắn khẽ cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn vào vô số cuốn bí tịch trong ý thức hải. Trầm ngâm hồi lâu, khóe miệng hắn bỗng cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt:

"Chính là nó — [Ngũ Hành Tôi Tiên Thể]!".

Vừa dứt lời, hắn liền vươn tay chộp lấy một quyển bí tịch, sắc mặt thoáng lộ vẻ vui mừng, vội vàng mở trang đầu tiên. Đọc lướt qua, hắn khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

"Nhớ năm đó, ta từng có dịp cùng Ngũ Hành Tiên Đế đàm đạo. Khi ấy, hắn đã đưa cho ta xem một bộ công pháp Tiên Thể do chính hắn tự mình sáng tạo thuở niên thiếu. Cũng nhờ vào bộ công pháp này, năm đó hắn từ một kẻ vô danh chỉ trong vòng mấy ngàn năm ngắn ngủi đã quật khởi, tung hoành thiên hạ, cuối cùng bước vào cảnh giới Tiên Đế, danh chấn cửu châu thập phương".

Ánh mắt Phàm Vũ dần trở nên thâm thúy, hắn lặng lẽ lật tiếp từng trang bí tịch, trong lòng chấn động không ngừng. Mỗi một chữ, mỗi một câu như ẩn chứa thiên cơ, vang vọng bên tai hắn tiếng ngũ hành thổ, thủy, hỏa, mộc, kim hòa điệu cùng nhau, dựng thành một khúc ca hạo nhiên, khí tượng mênh mông.

"Ngũ Hành Tôi Tiên Thể… quả nhiên bất phàm! Công pháp này chính là dùng ngũ hành đúc lại thân thể, khiến huyết nhục gân cốt tựa như kim cương bất hoại, lại có thể dung hợp và mượn nhờ linh lực thiên địa, sức mạnh vô tận".

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tinh mang, khoé miệng nở nụ cười nhạt :"Đạo Ngũ Hành này một khi đã tu luyện đến một đẳng cấp, nó sẽ tiến giai đến mức độ có thể dung nạp thêm những nguyên tố khác như - Phong, Lôi, Băng vv... Đến cuối cùng, trong trời đất này, chỉ cần nơi nào có nguyên tố nơi đó ta chính là Thần !".

Nói đoạn, toàn thân Phàm Vũ tỏa ra chiến ý hừng hực, ánh mắt lạnh lùng như nhìn thấu trời đất, một niệm như có thể xuyên phá cửu thiên.

Không chần chừ thêm, hắn lập tức tham ngộ khẩu quyết. Công pháp này phân thành năm giai đoạn !

Đệ nhất đoạn tên là : Tôi thể - Đầu tiên phải tìm nơi có đủ ngũ hành nguyên tố làm điểm dựa, sau đó nương theo linh khí thiên địa mà câu dẫn về đan điền từ đây dung nhập luyện thành một đan điền mới. Sau khi hoàn thành bước đầu, sẽ chuyển sang luyện xương, luyện ngũ tạng, luyện cơ và thịt. Một khi đại thành thì thân thể như đồng sắt, sức mạnh vô song, căn cơ bất diệt.

Tuy quá trình vô cùng khắc nghiệt, nhưng với hắn, chẳng đáng là gì. Phàm Vũ lại nói :"Mặc dù nơi đây còn thiếu hoả khí, tu luyện chắc chắn sẽ thiếu sót. Nhưng chuyện này đối với ta không phải quá khó để thay đổi công pháp sao cho phù hợp với khuyết điểm hiện tại, về sau sẽ tìm tiếp một nơi khác để hoàn thành Tôi Thể Ngũ Hành bước đầu !".

"Ngày hôm nay, ta mượn hồ Tịnh Phổ này tu luyện nhập Luyện Khí cảnh. Mai sau, ta nhất định sẽ trả lại nơi đây cả gốc lẫn lãi !”

Lời thề vừa dứt, Phàm Vũ bấm ra pháp quyết. Một tia thần lực còn sót lại trong Thần Cách bùng nổ, hóa thành ấn quyết cổ xưa. Trong nháy mắt, một đại trận linh ấn bao phủ toàn bộ hồ Tịnh Phổ.

Mặt đất dưới chân hắn lấy làm nhãn trận, dẫn động thiên địa. Linh khí mỏng manh trong vòng mấy dặm đồng loạt bị câu dẫn, hội tụ thành từng dòng sáng lao về phía hắn. Từ bốn phương tám hướng, thiên địa linh khí ngưng tụ, cuồn cuộn nhập thẳng vào đan điền Phàm Vũ.

Khoảnh khắc ấy, cảnh tượng giống như thần tích giáng thế. Linh khí xoay vần, hội tụ quanh hắn thành quầng sáng nhàn nhạt, soi bóng xuống mặt hồ lấp loáng.

Đêm xuống. Hồ Tịnh Phổ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn quanh gốc cổ thụ ấy, một vòng quang mang mờ nhạt vẫn âm thầm lan tỏa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play