Chap 1: Muốn
Nhược Y tỉnh dậy đã sốc đến mức khóc khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay bên giường mình, tay hắn còn đang nắm chặt tay cô. Đứng ở góc phòng còn có ba người đàn ông khác, bọn họ ai nấy cũng trông rất hung dữ cứ nhìn chăm chăm vào cô. Nhược Y cũng không hiểu tại sao bản thân lại ở đây, còn bố mẹ của cô và mọi người...cô chỉ nhớ lúc đó đột nhiên có một đám người mặc toàn đồ đen xông vào tiệc sinh nhật của bố cô, sau đó bọn họ giữ chặt tay của bố mẹ cô và mọi người xung quanh, một người đàn ông khác đi đến nhìn cô rất lâu sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không nớ nữa. Người đàn ông đó, đột nhiên cô nâng mắt nhìn lên người đàn ông đang ngồi bên giường mình, gương mặt anh lúc rõ lúc ẩn trong đầu cô, Nhược Y lắc đầu nhiều cái mới nhớ ra người đàn ông mặt đối mặt với cô lúc đó chính là người đàn ông này.
Nhược Y ngồi phốc dậy sợ hãi lùi mình ra sau, hai mắt đỏ hoe nước mắt không lực mà rơi lả chả, cô gái sợ hãi cúi đầu ôm lấy đầu gối mình, giọng thút thít
" Cho tôi về nhà, tôi muốn gặp bố mẹ "
Trình Diệc Thâm đối diện với sự sợ hãi của cô thay vì thấy phiền thì lại thấy cô rất đáng yêu. Hắn không kiềm được mà tiến lại đưa tay dứt khoắt siết lấy eo cô kéo về phía mình, hành động này lại khiến cô càng cảm thấy sợ hãi, hắn lại có chút xót.
" Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em. Nếu em ngoan tôi sẽ đưa em về gặp bố mẹ em "
Nhược Y lắc đầu không phối hợp, cô thậm chí còn đẩy hắn ra khiến những tên đàn ông đứng ở cuối phòng phải kinh ngạc, chắc chắn họ đang cảm thấy cô gái này quá dũng cảm, có phải là cô chán sống quá rồi. Người đàn ông trước mặt cô là người không ai dám đụng vào nếu có thì cũng chỉ có một loại người chính là cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi mới dám chống đối hắn.
Nhược Y mặc dù không rõ đám người này có lai lịch gì nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ của người đàn ông này cô cũng đủ thông minh để hiểu hắn là người rất nguy hiểm, tối đó những người đàn ông đi cùng hắn còn cấm kiếm nữa, vậy nên cô biết bản thân có khả năng cao sẽ bị hắn giết chết hay tra tấn đến chết. Bây giờ cô chỉ muốn có bố mẹ bên cạnh, khóc càng lúc càng thảm khiến người đàn ông càng lúc càng đau lòng, hắn ôm lấy cô ép cô chặt vào cơ ngực mình, một tay siết eo cô một tay ôm ngang đầu vuốt ve vành tay cô.
" Đừng khóc, tôi đau lòng. Cục cưng, tôi đã nói sẽ không làm hại em, chỉ cần em ngoan, em nghe lời, em muốn gì tôi cũng sẽ cho em "
" Nhưng...tôi không quen anh "
Nhược Y một lần nữa đẩy người đàn ông ra, lần này sự kiên nhẫn của anh dành cho cô cũng giảm đi đáng kể, Trình Diệc Thâm lần đầu tiên đối với một người kiên nhẫn đến tận bây giờ nếu không phải anh đã để mắt đến cô từ trước thì bây giờ cô e là không phải trở thành tàn phế cũng thành kẻ câm, kẻ mù. Trình Diệc Thâm vừa không muốn dọa cho cô sợ thêm lại vừa không kiểm soát được tính kiên nhẫn vốn dĩ chưa bao giờ có của mình. Trình Diệc Thâm lần này nhìn cô ánh mắt đã thay đổi vài phần, cũng có dịu dàng cũng có răn đe.
" Vậy thì bây giờ chúng ta quen biết nhau rồi. Em xem từ nãy đến giờ tôi cũng không làm hại gì em, tôi chỉ muốn giữ em bên cạnh thôi. Không cần sợ như vậy nữa "
Trình Diệc Thâm đưa mắt ra hiệu cho ba tên đàn ông đó rời đi, ba người bọn họ vừa đi đến cửa phòng còn chưa kịp mở cửa phòng thì bên ngoài đã có người như bị ma đuổi vội mở cửa phi vào.
" Lão đại, bên ngoài..."
Còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt sắc bén của Trình Diệc Thâm làm cho im bặt, hắn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn không muốn dọa đến cô nên cố ý dùng ánh mắt ra hiệu cho tên đàn ông đó. Trình Diệc Thâm trở về nét mặt lành lạnh thường ngày nhìn cô, giọng trở nên dịu dàng hơn hẳn
" Cục cưng, ở yên đây, không được phép rời khỏi căn phòng này, nhớ chưa? "
Nhược Y không quan tâm bọn họ có vấn đề gì nhưng cô cảm nhận được sự nguy hiểm từ ánh mắt hắn, cô dè dật gật đầu ba cái liền, rồi rúc mình vào trong chăn, chỉ còn lại đôi mắt có thể nhìn rõ năm tên đàn ông lần lượt rời khỏi phòng.
" Lão đại, bọn chó săn của Tịnh Ma lại tìm đến, bọn chúng muốn thuốc còn nói nếu hôm nay không có được thuốc sẽ không ngoan ngoãn trở về. Còn có..."
Trình Diệc Thâm sát khí nhìn hắn
" Còn có bọn chúng biết chuyện anh có cướp được một cô bé, nói rằng nếu không đưa thuốc thì bọn chúng sẽ động vào cô bé đó "
Trình Diệc Thâm đang đi thì dừng hắn lại, ánh mắt lóe lên tia máu nhìn sang tên đàn ông vừa nói dứt câu nói đó khiến hắn cúi đầu không dám nói thêm. Hắn biết rõ chuyền hắn cướp cô về đây dù có muốn giấu với kẻ thù của hắn cũng sẽ rất khó, bởi vì tối qua hắn không chọn cách âm thầm mang cô đi mà chọn cách phô trường như thế chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang lớn dù kẻ thù của hắn có ở xa đến đâu cũng sẽ biết được thông tin này. Bọn chúng muốn dùng Nhược Y đó để khiến hắn dè dặt nhưng bọn chúng lại không biết, Trình Diệc Thâm hắn chưa bao giờ có điểm yếu và Nhược Y cũng không phải là điểm yếu của hắn nhưng cô là người mà hắn muốn vì thế bất cứ kẻ nào cũng không được phép chạm vào cục cưng của hắn.
Trình Diệc Thâm liếc mắt nhìn xuống đám người đàn đợi hắn ở dưới nhếch môi cười tà, còn chưa nói đến chuyện dám đích thân xông vào tận đây bọn chúng đã nghĩ đến chuyện muốn động vào cục cưng này của hắn cũng đủ lý do khiến hắn mang xác bọn chúng vứt cho chó gặm rồi.
" Trình Diệc Thâm, lâu rồi không gặp. Hôm nay lão tử đích thân đến đây mong cậu nể mặt "
Trình Diệc Thâm tạm thời không quan tâm ông ta mà ngồi xuống, bên cạnh đàn em của hắn châm cho hắn một điếu thuốc rồi đưa vào tay hắn, Trình Diệc Thâm rít một hơi sau đó phả ra làn khói đục đục mờ mờ, ánh mắt nặng nề, sát khí mới từ từ chuyển hướng về phía ông ta. Nhìn hắn không muốn nói, ông ta cười lạnh
" Tôi muốn 20 gram thuốc phiện.Không vấn đề gì chứ?
Thế giới ngầm này kẻ cầm trong tay nhiều thuốc phiện, chất cấm nhất chính là Trình Diệc Thâm, hắn không hút, không nghiện nhưng lại là kẻ cầm đầu khiến các tội phạm nghiện ngập, hắn sở hữu hơn năm trang trại sản xuất và chồng cây thuốc phiện, vượt qua rất nhiều ông trùm đang cầm đầu đường dây buôn bán chất cấm trong thế giới ngầm, có một vấn đề không ai biết ngoài những ông trùm đó và hắn chính là số thuốc những tên trùm đó có được và bán cho người khác chính là lấy từ chỗ hắn. Những kẻ đích thân đến tìm hắn muốn mua thuốc từ chỗ hắn là bởi vì thuốc của hắn là dòng thuần không bị pha trộn với những thứ khác, mà dòng thuần thì không phải ai muốn chơi cũng có thể chơi, chỉ cần một lượng nhỏ cũng có thể giết chết người, những tên nghiện ngập từ trước đến giờ chỉ toàn dùng thứ thuốc bị pha ở chỗ những ông trùm đó lần đầu tiên dùng thuốc thuần ở chỗ hắn đều chết bất đắc kỳ tử nhưng thuốc dòng thuần lại có một ưu điểm lớn chính là kiếm được nhiều tiền hơn thuốc bị pha, số tiền kiếm được có thể gấp sáu gấp bảy lần. Những kẻ đến đây mua thuốc chỗ hắn đa phần là vì muốn bán lại cho những ông trùm nước ngoài, người trong nước không phải ai cũng đủ can đảm để chơi thuốc dòng thuần, bọn họ từ lúc bắt đầu biết đến thuốc phiện đã làm quen với dòng thuốc bị pha, nó rẻ hơn, đô nhẹ hơn dễ hút dễ nghiện nhưng thời gian dẫn đến cái chết lâu hơn khi dùng thuốc dòng thuần.
Nhưng để mua được thuốc từ chỗ hắn cũng không phải chuyện nói là có thể làm được, giá cả cao quan trọng hơn là hắn bán thuốc tùy theo tâm trạng của hắn, những kẻ đến đây dùng thủ đoạn đe dọa chỉ để ép hắn bán thuốc cho mình đều có cái kết thê thảm, thuốc còn chưa đi vào người, đạn đã bay thẳng vào ngực rồi.
" Không bán ": Trình Diệc Thâm cười khích, dứt khoác đáp lại
Ông ta lườm mắt ngay lập tức nhìn hắn, ông ta mỗi lần đến đây đều nhận được câu trả lời này từ hắn, vì thế lần này ông ta đến quyết định sẽ không dễ dàng ra về tay không. Ai cũng biết đế chế của hắn ở thế giới ngầm này nhưng không phải ai cũng thật sự sợ hắn, không ít không nhiều cũng là giả vờ bên ngoài đối xử với hắn, kính nể hắn, cúi đầu trước hắn sau lưng đều ngày đêm bàn kế tính chuyện xử lí hắn. Hắn biết rõ mục đích của từng kẻ đến đây tìm hắn nhưng chỉ cần bọn họ không manh động hắn cũng sẽ không không nể nan mà rút ngắn sự sống của bọn họ.
" Đây là lần thứ bảy mày từ chối tao. Trình Diệc Thâm mày đừng nghĩ tao không dám làm gì mày. Người đâu ra hết cho tao "
Bên ngoài một đám người nữa chạy vào trên tay đều có vũ khí, có một tên cầm đầu khác cũng hùng hổ đi vào, trên vai có vác cây kiếm dài sắc nhọn, ông ta nhìn sang Trình Diệc Thâm rồi nói
" Hôm nay hai bọn tao ở đây xem xem mày có thể trốn thoát đường nào. Một trong số bọn tao đúng là không làm gì được nhưng nếu bọn họ cùng nhau kết hợp, người phải chết chính là mày "
Nói rồi hắn nhìn sang người đàn ông cùng phe với mình, ông ta lập tức gào lên: " Xông lên cho tao "
Trình Diệc Thâm đứng lên lấy dưới bàn lên một khẩu Barrett M82 còn có tên gọi khác là Barrett M107, là một khẩu súng trường bắn tỉa cỡ nòng .50, Nó nổi tiếng nhờ tầm bắn xa và sức xuyên phá mạnh, thường được dùng để phá hủy phương tiện bọc nhẹ, công trình bảo vệ hoặc thực hiện các mục tiêu tấn công chính xác ở cự ly xa.
Hiện tại trong thế giới ngầm cũng chỉ có hắn sở hữu dòng súng lục này, Trình Diệc Thâm mặt không đổi sắc nhắm miệng súng về phía ông ta, cho dù ông ta đông người tốc độ của bọn chúng cũng không nhanh bằng đạn được bắn ra từ trong họng súng này của hắn, ông ta mới nhìn thấy khẩu súng cũng có chút kinh sợ nhưng vẫn ra lệnh cho tất cả đàn em xông lên, Trình Diệc Thâm nổ súng, âm thanh lớn vang dội điếng cả tai, viên đạn bắn vào bên ngực phải của ông ta, Trình Diệc Thâm lại ngắm họng súng vào ông ta một lần nữa, tên cầm đầu còn lại cũng không màng đến tính mạng ông ta mà ra lệnh cho đàn ông của mình xông đến, những đàn em của Trình Diệc Thâm trong và ngoài căn nhà đều xuất hiện mà lao vào hỗn chiến, Trình Diệc Thâm chỉ đứng ở đó mà nhắn bắn đến từng tên một, mỗi một viên đạn được bắn ra đều bách phát bách trúng không lãng phí một viên nào, hắn nhếch miệng lên, đáy mắt hiện lên tia chết chóc.
Updated 27 Episodes
Comments