Chương 3: CẶN BÃ.

Xế chiều, Thịnh Triều Dương đích thân đến Giản gia đón Giản An đi ăn tối, cha mẹ Giản vô cùng vui vẻ, cười không ngớt thúc giục cô mau đi theo người ta.

Sống đến kiếp thứ hai Giản An mới để ý, hóa ra cha mẹ đã có ý gán ghép cô với hắn từ đầu, chỉ là kiếp trước cô ngu ngốc không nhận ra. Để rồi hại bản thân, hại cả gia đình tan nhà nát cửa.

"Em muốn ăn gì?"

Giúp cô thắt dây an toàn xong, Thịnh Triều Dương khẽ hỏi. Ánh mắt dịu dàng luôn dán chặt lên người bên cạnh, không nỡ rời đi chỗ khác dù chỉ một phút.

"Em muốn ăn lẩu uyên ương."

Giản An xoa xoa cằm, nghĩ ngợi một chút, đáp. Giờ cũng có chút lạnh rồi, ăn lẩu là thích hợp nhất, chủ yếu cô thèm.

Kiếp trước vì Phí Gia Ưng không thích lui đến mấy quán lẩu nên Giản An cũng dần từ bỏ sở thích này, chạy theo hắn ta, cái gì cũng muốn lấy lòng. Kết quả thì sao? Không chỉ nhận sự khinh thường, lạnh nhạt mà còn bị hắn ta lợi dụng, hãm hại đến chết ở nơi rừng hoang vu lạnh lẽo.

Nhớ đến tên cặn bã ấy, lòng Giản An càng thêm nguội lạnh, sự căm thù lên đến đỉnh điểm. Như nhận ra sự khác thường của cô, Thịnh Triều Dương khẽ cau mày, lo lắng hỏi:

"Em có chỗ nào không khỏe sao?"

"Không có, em ổn mà. Chúng ta đi thôi."

Biết mình đã để tâm trạng ảnh hưởng đến người bên cạnh, Giản An thu lại biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt, mỉm cười khẽ đáp. Tên cặn bã đó cô nhất định sẽ xử lý, nhưng để sau rồi tính, bây giờ phải tranh thủ bồi đắp tình cảm với chồng yêu đã.

Khụ khụ... Hình như còn quá sớm để gọi chồng yêu, nhưng mà cô cứ thích vậy đó, kiếp này đã nhận định là hắn rồi, sẽ không một ai có thể chen chân vào mối quan hệ này đâu.

Xoa nhẹ mái tóc của cô nhóc, Thịnh Triều Dương mỉm cười khẽ "Ừm" một tiếng, sau đó lái xe đến quán lẩu uyên ương nổi tiếng nhất thủ đô.

Ăn xong bữa tối, Giản An vui vẻ đề nghị Thịnh Triều Dương đi dạo phố, hắn không cần suy nghĩ gật đầu đồng ý luôn. Dạo một vòng phố đi bộ nhộn nhịp, cả hai mới trở về.

Đứng trước cổng nhà, Giản An có chút không nỡ xa người trước mặt, nhưng rồi vẫn cố nở một nụ cười nhìn hắn.

"Anh Triều Dương, chúc anh ngủ ngon."

Nói xong, cô không khỏi ngước nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Trong lòng có chút ảo tưởng hắn sẽ hôn chào tạm biệt mình, song, cô chợt nhận ra giữa họ chưa tiến triển đến giai đoạn đó nên khuôn mặt lại có chút ủ rũ.

"Ừ, An An ngủ ngon." Thịnh Triều Dương khẽ mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc cô.

Giản An gật đầu, tính xoay người đi vào trong nhà thì bất ngờ nhận được nụ hôn của người đối diện. Dù chỉ là một cái hôn nhẹ trên trán nhưng đủ để khiến trái tim cô đập rộn ràng, gò mà nóng ran ửng hồng.

Giản An ngơ ngác đứng bất động một hồi, sau đó vì ánh mắt nóng bỏng của Thịnh Triều Dương, cô vội vã bỏ lại ba chữ "Tạm biệt anh", rồi chạy thục mạng vào nhà.

Nhìn hàng loạt hành động của cô nhóc, khóe miệng Thịnh Triều Dương không nhịn được cong lên một đường cong tuyệt đẹp. Nhóc con của hắn ngại ngùng thật dễ thương.

Thu lại tầm mắt khỏi bóng lưng đã khuất sau cánh cửa của Giản An, Thịnh Triều Dương mới chậm rãi lên xe rời đi.

Trong phòng ngủ, Giản An phấn khích lăn qua lăn lại trên giường, miệng không ngừng gào thét vì hạnh phúc.

"Aaa... anh ấy, anh ấy hôn mình! Trời ơi! Anh ấy thật sự hôn mình!"

"Thích quá đi!"

Giản An như một đứa trẻ được người lớn cho kẹo, vui vẻ không thôi. Biết người mình thích cũng thích mình, cái cảm giác ấy thật sự rất hạnh phúc.

Dù Thịnh Triều Dương lớn hơn cô 7 tuổi thì đã sao? Mẹ cô thường nói, yêu người lớn tuổi hơn mình mới được chiều chuộng, những điều đó cô đã nhận ra vào kiếp trước.

Chỉ là mọi thứ đã quá muộn màng, nhưng kiếp này, Giản An cô nhất định sẽ bù đắp tất cả cho hắn. Từ tình cảm chân thành đến món nợ sinh mạng, cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu hắn, quyết không buông tay hay hối hận dù chỉ một chút.

Lăn lộn hồi lâu, Giản An mới đi tắm sau đó leo lên giường, một đêm này, cô đặc biệt ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Giản An thay một bộ đồ thoải mái, rồi lái xe đến trường. Hiện tại cô mới là sinh viên năm ba của trường đại học A.

Kiếp trước vì Phí Gia Ưng mà cô đã ngu ngốc từ bỏ ngành thiết kế thời trang, chạy theo hắn ta học diễn xuất, không ít lần bị người khác gây khó dễ, thậm chí là nhục mạ. Giờ nghĩ lại chỉ có thể trách cô ngu ngốc.

Nếu nhớ không nhầm, theo tuyến thời gian này, hôm nay chính là ngày Giản An cô gặp mặt tên cặn bã Phí Gia Ưng. Sau đó nhất thời mê đắm nhan sắc cùng dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp của hắn ta mà yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Sau đó Giản An điên cuồng theo đuổi hắn ta, mất nửa năm để có danh phận, đến cuối cùng lại trở thành trò tiêu khiển của hắn ta.

Khép lại dòng hồi ức, Giản An sải bước đi vào bên trong khuôn viên trường đại học A, vì hôm nay có hoạt động tham gia câu lạc bộ nên số người đi lại rất đông, cái sân trường rộng lớn thường ngày vắng bóng giờ đây nhộn nhịp người qua kẻ lại.

Chẳng hiểu sao mới liếc mắt một cái Giản An đã chạm mặt Phí Gia Ưng. Nhìn thấy khuôn mặt điển trai, cùng nụ cười giả tạo chuẩn mực thư sinh kia, đáy lòng cô lại dâng lên nỗi căm phẫn cực độ.

Siết chặt nắm đấm để kiềm chế cơn thịnh nộ đang cuộn trào trong lòng, Giản An nhìn chằm chằm Phí Gia Ưng như muốn đâm thủng đối phương. Ánh mắt nóng bỏng của cô xuyên qua đám người đông nghịt, dán chặt lên người hắn ta, dù cách một đoạn khá xa nhưng hắn ta vẫn cảm nhận được.

Phí Gia Ưng khẽ nhíu mày, xuyên qua đám đông nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Giản An vừa vặn quay đi. Hắn ta không nhịn được tò mò, huých vai người bên cạnh, chỉ vào cô hỏi:

"Cậu biết cô gái kia là ai không?"

Cậu bạn bên cạnh nhìn theo hướng chỉ tay của Phí Gia Ưng, đáp:

"Cô ấy à, hoa khôi khoa thiết kế thời trang của trường chúng ta đó. Tên cô ấy là Giản An, vừa xinh đẹp vừa giàu có, rất nhiều người theo đuổi đấy."

Cậu bạn nào đó cứ thao thao bất tuyệt, song lại nhìn thấy ánh mắt si mê của người bên cạnh, khẽ mỉm cười trêu chọc:

"Đừng nói là yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên nhé? Tôi nói này Gia Ưng, cô ấy nổi tiếng khó gần, khó theo đuổi lắm, cậu... không có cửa đâu!"

Chẳng bận tâm đến ý chê bai của cậu bạn bên cạnh, Phí Gia Ưng tự tin mỉm cười, đáp:

"Không thử làm sao biết, tôi nhất định theo đuổi thành công cô ấy."

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Kiếp này á chị đã là của anh, vai nam chính đã thay thành anh luôn rồi. Cá thúi họ Phí kia làm gì có cửa mà mơ tới chị, xếp hàng bốc số đi cũng chưa tới lượt, nhá/Proud/

2025-11-02

11

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chị cầu được ước thấy rồi đấy nhé, muốn anh hôn anh hôn liền luôn kìa, anh đang thăm thưng thôi,, đợi anh quen nẻo quen nả đi rồi anh làm tới cho coi 🤭🤭🤭

2025-11-02

10

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Vô lụm liền ghế vip còn đi chơi ne🔥🔥/Chuckle/

2025-11-02

10

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play