Chủ nhân Lê viện.

Nhưng Tô Khinh lại không thấy khó chịu, mà cô ngay lập tức gật đầu như giả tỏi: "Đúng, vì sao ông có thể biết con ở Lê viện mà tìm tới."

Khi nói đến hai chữ Lê viện cô bất giác hạ thấp giọng, như sợ ai nghe thấy.

Lâm quản sự lại rất hài lòng vì dáng vẻ này của cô, ông nghiêm mặt nói: "Đó là vì sáng nào ta cũng đến Lê viện."

Để làm gì?

Tô Khinh không hỏi ra miệng, nhưng hai tay đã vô thức siết chặt vạt áo gai thô sơ trên người.

Bởi vì trực giác nói cho cô biết đáp án này ở đằng sau câu hỏi đó, cũng không phải lời gì hay ho.

Nhưng Lâm quản sự cũng không để cô đợi lâu mà nói ra đáp án. Khi ấy, giọng ông rất trầm.

"Ta đến thắp nhang."

Tô Khinh kinh sợ, lại không nén được mà lắp bắp hỏi: "Cho, cho ai?"

Lâm quản sự không nhìn cô, lại nhấp một ngụm trà rồi nói: "Cho chủ nhân Lê viện."

Nếu không phải đang ngồi trên ghế thì Tô Khinh không dám chắc mình có ngã ngồi trên đất không.

"Ông nói... Người vốn dĩ ở trong Lê viện trước đó... Đã, đã mất?"

"Đúng vậy."

Lúc này Lâm quản sự lại bình tĩnh hơn hẳn, câu chữ cũng nhanh hơn: "Chủ nhân của nó là con út của lão thái thái, tiểu gia của Đỗ phủ."

"Nghe nói trước khi mất người đó là một tướng quân, giết địch nơi sa trường."

Tô Khinh cố nén sợ hãi, run run hỏi: "Thế... Thế người đó chết trên chiến trường ư?"

Lâm quản sự lắc đầu: "Ta không biết."

"Ta chỉ biết tiểu gia mất khi vừa qua tuổi nhược quán*."

*Nhược quán là hai mươi.

"Trẻ... Như vậy."

Tô Khinh bất giác nổi lên một trận thương tiếc.

Lâm quản sự cũng khó được gật đầu đồng ý, ông nói: "Khi đó tiểu gia còn chưa có thành gia lập thất."

Tô Khinh khẽ thở dài, tự nhiên lại không thấy sợ như lúc nãy nữa mà thuận theo câu chuyện chủ động hỏi Lâm quản sự: "Vậy là tiểu gia mất, bàn thờ được đặt trong Lê viện, cho nên ngày nào ông cũng đến thắp nhang."

"Nhưng vì sao lại để cho ông..."

Một hạ nhân làm chuyện này...

Tô Khinh không nói hết nhưng Lâm quản sự vẫn biết cô muốn nói gì, ông nặng nề thở ra một hơi rồi nói: "Đây chính là chuyện ta muốn nói với ngươi."

Nói xong ông lại muốn uống trà, nhưng lại phát hiện trà trong ly đã hết.

Tô Khinh biết ý tự giác nâng bình trà châm cho ông.

Lâm quản sự vẫn đang nói: "Đỗ phủ này... Lê viện đó... Vốn dĩ không hề bình thường."

Tô Khinh giật mình, ấm trà va vào chén trà kêu lạch cạch, nước trà cũng văng ra ngoài.

Lâm quản sự không trách cô mà giành lấy ấm trà: "Để ta."

Tô Khinh buông tay nhìn ông tự rót cho mình một ly rồi bất chấp cả việc nó nóng, uống cạn. Hai tay cô bất giác xoắn lại với nhau, nhìn ông đăm đăm.

Lâm quản sự uống xong rồi mới nói: "Ngươi có biết thật ra nhị thiếu gia vốn không phải đứng hàng thứ hai mà hắn vốn là con trai đầu tiên của Đỗ đại gia không."

"Sao, sao lại thế ạ?"

Tô Khinh giật mình kinh ngạc.

Lâm quản sự lắc đầu: "Ta không biết, suốt mười lăm năm ở Đỗ phủ, chẳng ai nói với ta những chuyện này, đều là ta tự mình tìm hiểu được."

"Ta chỉ biết chuyện này có liên quan đến tiểu gia, chính là vị chủ nhân của Lê viện."

"Và vốn dĩ người nên ngày ngày đến thắp nhang cho tiểu gia không phải ta, mà là nhị thiếu gia."

Tô Khinh mở to mắt nhìn ông, vô thức nói: "Vậy sao ông lại đi thay?"

Lâm quản sự thở dài, có cảm khái, cũng có sợ hãi được giấu rất sâu bên dưới giọng nói: "Đúng là, người sống trên đời có phú quý hay không đều là do mệnh cả."

"Cả đời của ta vốn không hề nghĩ mình sẽ có một ngày lên được chức quản sự của Đỗ phủ. Nhưng cuối cùng ta lại trở thành đối tượng không thể thiếu."

Ngẫm lại thì bình thường Tô Khinh thấy những hạ nhân trong phủ đều rất cung kính với Lâm quản sự, nhưng thật ra mỗi ngày của ông đều rất nhàn rỗi, suốt ngày đi dạo trong phủ, thích thì nhắc nhở này nọ, không thích thì một ấm trà và một chiếc tách là có thể nằm cả ngày dưới gốc cây hạnh sau viện.

Giống như ông chẳng cần phải làm việc... À không, bây giờ thì cô biết ông có một công việc, đó là mỗi ngày buổi sáng đến Lê viện thắp nhang.

"Lúc ta mới vào phủ, ta không biết Đỗ phủ cũng không yên tĩnh như mặt ngoài."

Lâm quản sự bỗng chốc lâm vào hồi ức: "Suốt trăm dặm quanh đây không ai không biết Đỗ phủ cửa rộng nhà cao, trên đầu gắn vinh dự do hoàng đế ban tặng, dù là quan huyện đều phải nể sợ họ vài phần. Ai cũng ao ước được vào Đỗ phủ làm việc."

"Thời điểm đó mấy vị tiểu chủ tử của Đỗ phủ còn nhỏ, là thời điểm dễ bồi dưỡng tình cảm. Ta lúc nhỏ có tướng mạo khá đường hoàng, còn biết chữ nên được phái đến bên cạnh nhị thiếu gia. Ai cũng ghen tỵ với ta, một bên thì nịnh nọt, nói bóng nói gió mong ta sau này phú quý đừng quên bọn họ."

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Cái số đã sướng thì làm nô tài vẫn sướng:))

2025-11-10

2

Ly Ly

Ly Ly

Ôi mẹ ơi 🤣🤣🤣🤣

2025-11-11

1

Toàn bộ
Chapter
1 Tiểu viện bị bỏ hoang.
2 Lần hai tỉnh lại trong Lê viện.
3 Chủ nhân Lê viện.
4 Biến cố mười lăm năm trước.
5 Thử cột mình lại xem.
6 Ác ý đùa dai.
7 Tiểu gia?
8 Thắp nhang cho hắn.
9 Chuyện xấu trong hậu viện.
10 Đỗ Chinh.
11 Đừng sợ, ta sẽ không hại em. (H)
12 Hù dọa nhị thiếu gia.
13 Sương đen quấn thân.
14 Vì sao lại làm vậy với ta?
15 Là em gọi ta.
16 Đáp án ở trên người nàng. (H)
17 Không cưỡng lại được. (H)
18 Tiêu hao quá độ.
19 Dọa người.
20 Đỗ Minh Hiển bị dọa.
21 Đều là vì Lê viện.
22 Bà là vì Đỗ phủ.
23 Oán khí ngút trời bao trùm Đỗ phủ.
24 Tà thuật trấn thi.
25 Đều là gieo nhân nào gặt quả đó thôi.
26 Ôm một cái sẽ không khó chịu nữa đâu.
27 Em thật sự rất đặc biệt.
28 Lão đạo sĩ.
29 Đạo hạnh cao thâm.
30 Giúp, nhưng còn phải xem tình huống.
31 Tính cho đã, hóa ra là bị lợi dụng. Thật trêu người.
32 Cưới vợ cho quỷ.
33 Cái chết của Đỗ Chinh không phải vô tình.
34 Chết không hối cải.
35 Lê viện bị phong tỏa.
36 Hóa ra là vậy.
37 Tiên nữ nghịch nước.
38 Kiểu chơi mới. (H)
39 Không thể không cưới.
40 Nguyện ý, chết rồi lại tiếp tục cùng chàng làm phu thê.
41 Cầm thú.
42 Chuẩn bị minh hôn.
43 Minh hôn có đỏ có trắng.
44 Trả mạng lại cho ta!
45 Chúc nàng ấy sớm ngày đi đầu thai.
46 Bóng chàng sau bài vị.
47 Nhớ lại tất cả.
48 Nhìn phía sau ngươi một chút đi.
49 Miễn là ngươi tình ta nguyện.(Hoàn)
Chapter

Updated 49 Episodes

1
Tiểu viện bị bỏ hoang.
2
Lần hai tỉnh lại trong Lê viện.
3
Chủ nhân Lê viện.
4
Biến cố mười lăm năm trước.
5
Thử cột mình lại xem.
6
Ác ý đùa dai.
7
Tiểu gia?
8
Thắp nhang cho hắn.
9
Chuyện xấu trong hậu viện.
10
Đỗ Chinh.
11
Đừng sợ, ta sẽ không hại em. (H)
12
Hù dọa nhị thiếu gia.
13
Sương đen quấn thân.
14
Vì sao lại làm vậy với ta?
15
Là em gọi ta.
16
Đáp án ở trên người nàng. (H)
17
Không cưỡng lại được. (H)
18
Tiêu hao quá độ.
19
Dọa người.
20
Đỗ Minh Hiển bị dọa.
21
Đều là vì Lê viện.
22
Bà là vì Đỗ phủ.
23
Oán khí ngút trời bao trùm Đỗ phủ.
24
Tà thuật trấn thi.
25
Đều là gieo nhân nào gặt quả đó thôi.
26
Ôm một cái sẽ không khó chịu nữa đâu.
27
Em thật sự rất đặc biệt.
28
Lão đạo sĩ.
29
Đạo hạnh cao thâm.
30
Giúp, nhưng còn phải xem tình huống.
31
Tính cho đã, hóa ra là bị lợi dụng. Thật trêu người.
32
Cưới vợ cho quỷ.
33
Cái chết của Đỗ Chinh không phải vô tình.
34
Chết không hối cải.
35
Lê viện bị phong tỏa.
36
Hóa ra là vậy.
37
Tiên nữ nghịch nước.
38
Kiểu chơi mới. (H)
39
Không thể không cưới.
40
Nguyện ý, chết rồi lại tiếp tục cùng chàng làm phu thê.
41
Cầm thú.
42
Chuẩn bị minh hôn.
43
Minh hôn có đỏ có trắng.
44
Trả mạng lại cho ta!
45
Chúc nàng ấy sớm ngày đi đầu thai.
46
Bóng chàng sau bài vị.
47
Nhớ lại tất cả.
48
Nhìn phía sau ngươi một chút đi.
49
Miễn là ngươi tình ta nguyện.(Hoàn)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play