Phía Sau Bài Vị Là Bóng Chàng.
"A Khinh! Sao ngươi lại nằm ở đây!?"
Tô Khinh bị người ta đẩy một cái, từ trong mộng đẹp choàng tỉnh, tính tình không khỏi có chút gắt, không kịp hiểu rõ mọi chuyện đã bực bội gào lên: "Có để cho người ta ngủ không vậy hả!?"
"Mới sáng sớm à!"
Lâm Sơn, quản sự của Đỗ phủ bị cô quát đến kinh ngạc, nhưng rất nhanh ông đã lấy lại bình tĩnh mà tét vào đầu Tô Khinh một cái: "Ngủ ngủ! Ngươi chỉ biết ngủ thôi! Tiểu nha đầu chết tiệt! Ngươi có biết chỗ này là đâu không mà ngủ hả!"
"Còn không phải là phòng ngủ của con ư!"
Tô Khinh bị đánh một cái rốt cuộc tỉnh táo một chút, nhưng cô cũng không vì thế mà bất mãn gào lên.
Nhưng vừa gào xong lại bị Lâm quản sự tét cho cái nữa: "Im cái miệng! Muốn chết hả!"
Chính là sắc mặt ông có chút dọa người, khiến cho Tô Khinh nhất thời hoảng sợ, nín thinh.
Lâm quản sự cũng không nói thêm gì mà kéo cô đi xồng xộc.
Tô Khinh không biết ông kéo mình đi đâu, chỉ nhận mệnh để cho ông kéo, vừa ngáp dài vừa dụi mắt, lầm bầm lầu bầu: "Mới sáng sớm mà làm gì vậy chứ..."
"Người ta hôm qua đến nửa đêm mới ngủ..."
Lâm quản sự không nói không rằng kéo Tô Khinh đi một hồi mới ngừng lại, buông cô ra, chỉ tay về phía sau lưng cô, đè giọng thấp đến đáng sợ nói: "Ngươi nhìn xem, nơi ngươi bảo là phòng mình là nơi nào."
Tô Khinh vẫn chưa kịp phản ửng, theo bản năng quay đầu lại.
Nơi Lâm quản sự chỉ là một đại viện có vẻ khang trang bề thế, nhưng dù nó có to lớn cỡ nào cũng không che giấu được sự âm u, tĩnh mịch như chết.
Nhìn chung thì sạch sẽ, nhưng Tô Khinh lại thấy mạng nhện bò trên cánh cửa lớn ngoài viện.
Tô Khinh chỉ mới vừa đến Đổ phủ được nửa tháng, vốn chưa hiểu rõ toàn bộ Đổ phủ. Nhưng mà từ ngày đầu được Lâm quản sự đưa về đây làm gia nô của phủ, ông đã dẫn cô đến một nơi, nói với cô nhất định không được đặt chân vào nơi này dù chỉ một bước, phải nhớ kỹ.
Nói thật lòng, càng là thứ gì không cho làm thì người ta càng tò mò muốn làm.
Tô Khinh cũng có hiếu kỳ, nhưng cô vốn là một tiểu nha đầu quê mùa, may mắn đúng lúc Lâm quản sự về quê, thương tình cứu ra từ tay song thân, vì cuộc sống khó khăn mà đang định bán cô cho lái buôn, đưa cô về Đỗ phủ cũng không bắt cô bán thân cho Đỗ gia mà chỉ là làm công, đợi hết hạn thì có thể lựa chọn tiếp tục ở lại hay rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô tự biết thân mình nên vô cùng chăm chỉ và nghe lời, răn rắc nghe theo lời ông nên dù có tò mò cô cũng chưa từng dám lén phén dù chỉ một chút.
Đỗ phủ to như vậy, nghe nói ngày xưa từng có người vào triều làm quan lớn, bây giờ trên cửa vẫn còn treo bức hoành phi bề thế do hoàng đế ngự ban, nhưng ngày thường cô vẫn loanh quanh ở thiện phòng, phụ giúp việc nấu nướng, rửa rau, rửa bát, nấu nước cho chủ tử, những nơi khác đều không rõ ràng là đủ thấy cô nghe lời cỡ nào.
Nhìn đại viện sau lưng, Tô Khinh vẫn còn lơ ngơ: "Lâm lão... Ông nói đêm qua con ngủ ở trong đó à?"
Lâm quản sự nặng nề đáp: "Ừm."
Tô Khinh bắt đầu lắc bắp: "Nhưng mà con... Con nhớ rõ ràng đêm qua con trở về phòng mà. A Vân, a Châu có thể làm chứng cho con."
"Con thật sự rất nghe lời mà! Trừ thiện phòng con chẳng đi nơi nào hết!"
Không phải Lâm quản sự không biết Tô Khinh nói thật, nhưng chính là nói thật ông mới càng cảm thấy lòng nặng trĩu.
Vì sao lại như vậy?
Trong lúc Lâm quản sự sầu não thì Tô Khinh cũng đã nhận ra đại viện kia là nơi nào.
Tô Khinh nhìn đại viện vào lúc sáng sớm cả trong lẫn ngoài đều âm u, lạnh buốt bất giác nuốt nước miếng, cơn buồn ngủ bay biến, vô thức kéo ống tay áo Lâm quản sự: "Lâm lão... Ông nói cho con biết đi, đó là nơi nào..."
Lâm quản sự nhìn Tô Khinh bằng ánh mắt khó mà nói rõ, hạ giọng nói: "Ngươi thật sự muốn biết?"
"Ta thấy ngươi vẫn không nên biết thì hơn. Dù sao thì, lỡ may ngươi chỉ là mộng du, vô tình đi vào đây thì vẫn có thể cho qua được."
"Nhưng mà... Nhưng mà con không có bệnh mộng du..."
Tô Khinh càng nói giọng càng nhỏ.
Mặc dù cô chỉ là một tiểu nha đầu mới mười sáu tuổi nhưng do hoàn cảnh nên tâm tính chững chạc hơn đại đa số thiếu nữ ở tuổi này. Nhưng cũng chính vì thế mà cô hiểu rõ hơn tình huống hiện tại không phải loại chuyện có thể dựa vào may mắn để né tránh.
Thay vì không biết gì, cô thà hiểu rõ để chết cũng được minh bạch.
Chỉ trách cô mới vào Đỗ phủ chưa lâu, ngày thường cũng an phận nên chẳng biết gì về những chuyện bát quái trong Đỗ phủ này. Nếu không...
Lâm quản sự nhìn cô, một hồi mới thở dài nói: "Về đi, công việc hằng ngày quan trọng hơn."
Tô Khinh níu tay ông muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cô vẫn nghe lời ông, theo đi rời khỏi đó.
Trước khi đi cô còn quay đầu nhìn căn viện.
Có lẽ là ảo giác chăng, khoảnh khắc đó giống như cô đã nhìn thấy một bóng người đứng dựa vào cây cột lớn ở thềm viện, nhìn về phía này. Người đó mặc trường bào màu tím sậm, gần như chuyển hẳn sang màu đen, khuôn mặt xa xăm nhìn không rõ.
Tô Khinh bất giác giật mình, nhưng khi cô định nhìn cho kỹ lần nữa thì bị Lâm quản sự kéo một cái, ép cô cúi đầu.
Cô chỉ kịp thuận theo cái kéo của ông nhìn xuống đất, trong tầm mắt đúng lúc nhìn thấy một đôi giày được thêu đến tinh xảo cùng vạt áo dài màu xanh dương của đàn ông, bên tai lại nghe Lâm quản sự nói: "Nhị thiếu gia."
Updated 49 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Hèn chi mà mụ lặn mấy nay, hoá ra là thế🤣🤣🤣🤣
2025-11-10
2
So Lucky I🌟
Ê ê câu này dễ gây hiểu lầm ghê, nên hiểu theo nghĩa nào đây nhỉ🤣🤣🤣🤣
2025-11-10
4
So Lucky I🌟
Gì mà ma mị thế, trời ơi đọc lại cái tag mà tui giựt mình. Mà bé được chọn rồi bé ơi, mười sáu tuổi vừa đẹp làm vợ làm dâu😁
2025-11-10
2