- Ta còn tưởng bà ta là xót con nên mới chạy đến thôn chúng ta nháo một trận ầm ỉ, ai mà ngờ là do không có bạc nên mới ồn ào như vậy.
- Xuất giá tòng phu, còn muốn đem bạc từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ? Nào có đạo lý như vậy.
- Chẳng phải nói Uyển Dư này hiền lành sao? Bộ dáng này chỉ sợ Tuyền Thị không dễ đối phó đâu.
Uyển Dư đưa thư khế cho Bách Điền, nàng không biết mấy người đứng ở đây ai là lý chính, hắn cũng hiểu ý đem thư khế đưa tới chỗ lý chính, dấu vân tay, cũng đã ấn rồi, rõ ràng là có chuẩn bị rồi mới đến.
- Ngươi ngươi, đồ bất hiếu, làm gì có chuyện nữ nhi gả ra ngoài lại trở về muốn đoạt tuyệt quan hệ với người nhà? Ngươi nghĩ cho kĩ, ngươi đoạt tuyệt nhà ta chỉ mất đi một nữ nhi, còn ngươi sau này có bị nhà bên kia đối xử thế nào cũng chẳng có chỗ để về đâu.
Uyển Dư:" Uyển Dư ta đã làm thì không hối hận, ngươi chỉ cần ấn tay vào thư khế, chuyện trước kia ta sẽ xem như không có việc gì, nếu không đừng trách ta, đem chuyện trong nhà nói hết ra ngoài."
Người phụ nữ lúc nãy còn đùng đùng, bây giờ mặt mày đều trắng bệch.
- Được, đồ bất hiếu nhà ngươi, không muốn nhận người nương này thì ta cũng không cần hài tử như ngươi.
Bà nói xong đi tới chỗ lý chính, ông đem ra một hộp ấn tay màu đỏ, bà để tay vào, ấn xuống.
Lý Chính để hài tử viết ra ba bản, một bản ông giữ còn một cái để lý chính thôn bên kia giữ, một cái là nương của Uyển Dư cầm, của Uyển Dư thì trả lại cho cô, bốn bản đều có dấu tay.
Uyển Dư giải quyết xong chuyện nhà, lại nhìn Bách Điền, hắn nhìn Tuyền Thị không khóc nháo, mà hả hê chỉ tay vào Uyển Dư.
- Ta cưới cho ngươi nữ nhi nhà họ Uyển chứ không phải một người không nương không phụ thân, của hồi môn mau mang trả cho ta.
Chưa dứt lời Bách Điền đã nắm lấy tay Uyển Dư.
- Hôn sự của ta đều do ngươi ép, người này ta mang của hồi môn sang để hỏi cưới, chính là thê tử của ta, nương của con ta, huống hồ của hồi môn là do ta xuất bạc ra mua.
Nói xong hắn kéo người rời khỏi nhà lý chính.
Lý Chính nhìn Tuyền Thị mà lắc đầu.
- Tiểu Điền cũng chẳng còn nhỏ nữa, ngươi ép nó cưới hai lần nó ngoan ngoãn nghe theo để phân gia, đã phân gia rồi chuyện cũng chẳng liên quan đến ngươi nữa, vậy mà còn muốm quản? Muốn Tiểu Điền hoà ly?
Thôn dân nghe từ miệng Bách Điền mới biết được bạc cưới vợ, của hồi môn tự thân hắn xuất bạc, nếu vậy Tuyền Thị còn làm nương gì nữa? Cái này chẳng phải con đĩa hút máu sao.
Bọn họ sống ở đây, ra ra vào vào đều chạm mặt nhau, chuyện nhà này nhà kia đều biết, Bách Điền cho dù có ra ngoài làm ăn cũng gửi bạc về, mỗi tháng không ít hơn hai mươi lượng, vậy mà đến lúc cần bạc, một văn tiền cũng chẳng đưa ra.
Tuyền Thị lại thấy bản thân không sai.
- Thê tử của nó là do ta kiếm về, là nữ nhi nhà họ Uyển nào phải không phụ thân không nương? Chẳng biết chui từ đâu mà ra, ta đòi lại hồi môn là quá đáng sao? Phân gia thì phân gia, Bách Điền cũng là hài tử của Tuyền Thị ta, ta vẫn muốn quản đấy.
Lý Chính để hai tay phía sau, nhìn Tuyền Thị mà không nói gì, đợi bà ra về, ông kêu con dâu trong nhà là Khê Thị, mang một rổ trứng qua nhà Bách Điền.
Khê Thị ngoan ngoãn nghe theo, lúc đi qua phu quân nàng, Lý Khê cũng theo sang nhà hắn.
Uyển Dư vừa vào nhà đã đi rót một chén nước mà uống cạn thêm hai chén nữa mới ngưng, bên ngoài nắng quá, đi một vòng bên ngoài đầu nóng muốn bốc khói, tâm tình Uyển Dư không vui vẻ, hai đứa nhỏ cũng chẳng dám lại gần, chui rút trong phòng, ló hai cái đầu nhỏ ra nhìn.
Bách Điền vừa vào nhà đã gọi Bách Hạo với Ni Tử ra ngoài.
- Người này là Uyển Dư sau này sẽ là nương hai đứa, người ngoài nói thế nào cũng không được quan tâm bọn họ, nương là người tốt sẽ không hại hai đứa.
Uyển Dư nhìn đứa con gái gầy đến tay chân khẩn khiêu, trên người mặc một kiện vải thô, chỗ nào cũng chắp vá, tay chân đều là vết bầm tím, chỗ nào lộ ra ngoài đều có vết thương.
- Ta thấy bên phía Tuyền Thị có một đứa nội tôn* da dày thịt béo, còn các ngươi sao đến miếng thịt cũng chẳng có.
[ Nội tôn* cháu nội ]
Thấy muội muội sợ, Bách Hạo nắm chặt tay lấy hết can đảm mà đáp.
- Nội tổ mẫu* yêu thích Tiểu Bạch hơn, nói đệ ấy đi học đường sau này làm rạng danh tổ tông ăn nhiều là chuyện bình thường, bọn ta không đi học chỉ ở nhà cần gì ăn nhiều, mỗi ngày chỉ ăn một bữa.
[ Nội tổ mẫu* Bà Nội ]
Uyển Dư cảm thấy hai đứa nhỏ này không tồi, không mang nặng đẻ đau lại có được hài tử, chẳng phải quá hời hay sao, nàng bế Ni Tử lên, sờ vào bàn tay Ni Tử cộm lên không ít vết chai.
- Các ngươi nói cho ta biết, ở bên đó mỗi ngày đều làm những gì?
Ni Tử bị bế lại có chút căng thẳng nắm lấy vạt y phục mà xoa xoa.
- Mỗi ngày Ni Tử với đại ca giặt quần áo, uy gà uy heo, đại ca còn phải ra ruộng, ta lên núi.
Một hài tử bốn tuổi với một nhi tử hai tuổi phải làm những việc này? Thời của Uyển Dư hài tử bốn tuổi còn nằm điều hoà xem hoạt hình, còn khóc nháo không muốn ăn kia kìa.
Uyển Dư đặt Ni Tử xuống.
- Sau này có ta với phụ thân các ngươi ở đây, nhà bên kia sẽ không ức hiếp chúng ta, phụ thân các ngươi da dày thịt béo việc đồng án cứ để hắn làm, Ni Tử là nữ tử phải bảo dưỡng thân thể, tay không thể chạm vào nước lạnh, Bách Hạo còn nhỏ ta sẽ không để ngươi làm việc nặng, thân thể ít nhiều cũng đã tổn thương, vài hôm nữa ta mua thịt bồi bổ cho hai ngươi.
Updated 26 Episodes
Comments