Chap 4

Chương 4: Hủy hôn bất thành!

Lục Đông Hoa thật sự không dám tin vào những điều mình vừa nghe được, con gái ông đang nói đùa hay sao? Chuyện hôn uớc không phải chuyện đùa trẻ con sao có thể phát ngôn xằng bậy như vậy được chứ? Chuyện này đều là quyết định từ bề trên, con cháu chỉ có thể tuân mệnh chứ không thể cãi được.

Hay là như vợ ông nói, ông chiều hư cô rồi? Nên giờ đây cô mới ngông cuồng khó bảo như thế. Nếu chuyện này truyền đến tai nhà họ Hoắc e là sẽ rất khó xử cho họ mà nhà họ Lục lại mang tội nữa thì khốn thật.

"Lục Uyển Ương, con lặp lại những lời vừa rồi cho ba nghe xem!" Ông muốn chắc rằng con gái mình hoàn toàn minh mẫn khi thốt ra những câu từ đó.

"Con muốn hủy hôn với nhà họ Hoắc, mong cha thành toàn cho con!" Giọng cô cương quyết đến từng chữ. Lâu nay cô vốn dĩ đều thích làm theo ý mình, nay lại vì mối quan hệ, lời hứa gì đó từ tổ tiên để lại mà phải lấy một kẻ đến gương mặt còn chẳng thể biết như thế nào, không có tình yêu sao có thể thành vợ thành chồng được cơ chứ.

"Con có biết mình vừa phát ngôn ra điều gì không? Thật hết nói nổi mà! Có phải ba chiều con quá rồi sinh hư đúng không?" Ông quát lên mà trái tim ông cũng đau theo những tiếng chửi ấy, bởi ông thương cô nhất, giờ đây lại đi nặng lời mắng chửi đứa con gái này ông cũng đớn đau không kém gì đâu.

"Con..." Giọng Lục Uyển Ương như đang run lẩy bẩy, miệng cô lắp bắp không dám cất tiếng, cha cô lần đầu tiên hét lên với cô như thế, quả là rất đáng sợ!

Không giống như mẹ cô, bà Lục vốn từ nhỏ đã mắng mỏ ba anh em cô nên cô đã quen rồi nhưng mà giờ đây, ba cô - Lục Đông Hoa vốn rất hiền dịu, rất mực nuông chiều cô lại hét lớn như thế thật khiến người ta thần hồn kinh sợ mà.

"Ba xin lỗi, chuyện này để tối hẵng nói. Giờ ba đang có cuộc họp quan trọng." Ông thở dài rồi cúp máy, thật là đứa con gái này của ông rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu nữa không biết.

"Dạ." Lục Uyển Ương chỉ biết đáp lại như thế. Nếu như thường ngày cô sẽ kèm theo câu "Ba nhớ về sớm nha" hay "Con yêu ba" thì giờ đây, trong hoàn cảnh ngặt nghèo này sao có thể được chứ.

Cô dập máy, ánh mắt còn vương vấn những giọt lệ, thật sự chuyện hủy bỏ hôn ước đối với 2 gia đình kinh khủng lắm sao? Với lại gia đình bên đó chắc gì đã ưng cô đâu. Còn tên Hoắc Ôn Vũ nổi tiếng trăng hoa kia còn chưa một lần gặp mặt thì sao có thể nói kết hôn là kết hôn được cơ chứ.

"Thật sự chẳng muốn sống nữa!!!!" Lục Uyển Ương thở một hơi dài, nếu còn như vậy chắc sẽ mau già sớm thôi. Đời người ngắn ngủi, muốn một lần được sống hạnh phúc cùng người cô yêu khó đến như vậy sao? Sao chuyện hôn nhân lại có thể ép buộc người khác bằng những cách cổ lỗ sỉ như vậy chứ? Thật chẳng hiểu được người lớn nghĩ gì nữa.

"Thiên Tình!" Tiếng chị gái cô ở bên ngoài vọng vào.

"Chị Mộc Mộc có chuyện gì sao?" Cô đáp.

Mộc Mộc thực ra là con gái nuôi của gia đình cô, từ nhỏ vốn mất đi đôi mắt để cứu lấy anh hai cô-Lục Tuấn Khải. Hai chị em Lục Uyển Ương thân thiết với nhau như hình với bóng, tình cảm vốn đã rất tốt, có gì ngon đều luôn san sẻ cho nhau. Điều đặc biệt đó là chị ấy rất thích anh hai cô, Lục Tuấn Khải. Nhưng mà người lớn thật khó hiểu? Rõ ràng yêu nhau nhưng lại không dám nhận? Lại còn giận dỗi bỏ đi nữa chứ, để mặc chị cô phải ôm tương tư suốt một thời gian dài như vậy!

"Chị vào được không?" Giọng Mộc Mộc ấm áp lắm, mỗi lần cô bị mẹ Lục la mắng chị đều ở bên an ủi.

"Được chứ! Để em ra dẫn chị vào!"

Thiên Tình nhanh nhảu ra mở cửa, chào đón chị gái mình bằng một nụ cười tươi hơn cả hoa.

"Ban nãy chị nghe tiếng em với tiếng mẹ có chút bất hoà." Mộc Mộc nói, đôi tay chạm nhẹ vào tay cô.

Cô mỉm cười rồi gãi gãi đầu: "Không có gì đâu chị, chỉ là việc em quyết định hủy bỏ hôn ước với Hoắc Gia ấy mà!"

"Hủy bỏ hôn ước sao?" Mộc Mộc có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy, tại em thấy giờ đã là thời đại nào rồi mà còn hôn với chẳng ước như thế nữa, hủy bỏ thôi mà, sao mặt ai nghe xong cũng căng vậy!" Lục Uyển Ương thờ ơ nói.

Lục Mộc Mộc nắm tay cô rồi lắc lắc đầu: "Không được đâu em, chuyện này không được đâu!"

"Tại sao chứ? Đừng nói chị cũng cùng phe với cha mẹ em nha! Thật chán chị mà!" Cô bĩu môi, vô vị nói. Vậy là thêm một người ủng hộ cô ra đi.

"Không phải, em không biết gia đình họ đã giúp gia đình ta thế nào sao?"

"Không, em cũng chẳng quan tâm nữa!" Cô lắc đầu.

"Hồi trước nhà ta đứng trước bờ vực phá sản, chính nhà họ đã giúp đỡ chúng ta. Còn nữa, năm xưa trên chiến trường chính Hoắc lão gia đã đỡ cho ông nội của chúng ta một viên đạn, thế là gia đình ta mang ơn họ đến giờ luôn. Họ rất tốt bụng, giúp đỡ chúng ta rất nhiều!" Lục Mộc Mộc nói với giọng đầy ngưỡng mộ, lúc cô lên 5 đều đã được nghe những điều này từ mẹ Lục, chỉ làLục Uyển Ương ham chơi quá nên không chịu để ý thôi. Chuyện này Lục Tuấn Khải cũng biết.

"Nhưng mà cho dù có như thế thì hôn nhân cần phải có tình yêu đúng không? Em và cái tên Hoắc Ôn Vũ ấy, đến lần gặp gỡ còn chẳng có nữa thì lấy đâu ra tình yêu?" Cô bày tỏ quan điểm của chính bản thân mình, dù cho có mang bao nhiêu ơn thì cũng đừng nên mang cuộc sống của một con người ràng buộc với một con người khác chứ, như thế là cướp đi sự tự do của cô, cướp đi sự công bằng, bình đẳng trong xã hội này.

"Em không nhớ gì sao? Ngày xưa cậu ta ngày nào cũng qua đây chơi với em, nhưng rồi cậu ấy đi du học ở Mĩ nên một thời gian lâu không gặp em chắc là đã quên mất rồi!" Chị cô thở dài rồi cốc nhẹ vào trán cô, thật là con bé hậu đậu lại còn đãng trí mà.

"Thật? Thật sao? Tại sao em không có chút ấn tượng gì với anh ta vậy?" Lục Uyển Ương cố lục lại kí ức trong đầu mình nhưng vô dụng, cô hoàn toàn chẳng thể hình dung ra được gương mặt của vị hôn phu xa lạ kia.

"Có thể là do cơn bạo bệnh năm xưa đã lấy đi một phần kí ức của em, nhưng giờ em có thể bắt đầu lại với cậu ấy mà!"

Nhắc đến cơn bạo bệnh, thì đúng là lúc nhỏ cô vì chuyện gì đó mà lên cơn sốt mấy ngày mấy đêm mới qua khỏi, còn nguyên nhân thực sự chẳng ai nói cho cô nghe cả. Mà cô cũng không quan tâm làm mấy mấy chuyện ở quá khứ, bởi vì cô là một người sống cho thực tại và cả tương lai mà thôi.

"Bắt đầu lại sao? Không đời nào đâu! Em đã hạ quyết tâm rồi!"

"Quyết tâm? Quyết tâm gì cơ?" Lục Mộc Mộc ngơ ngác hỏi, không biết cô ngốc này đang chuẩn bị bày trò gì nữa đây.

"Em sẽ ở giá suốt đời này, mãi không lấy chồng!" Cô nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng như sứ.

"Vậy à! Thế thì chúc em may mắn, ban nãy chị mới nghe thoáng đâu đây, tối nay họ sẽ đến nhà chúng ta dùng bữa!" Mộc Mộc cười sự ngốc nghếch của cô nàng.

Lục Uyển Ương quả nhiên ngơ ngác, vội đáp lại: "Họ nào cơ?"

Chẳng lẽ là...? Không phải chứ!!!!!!

"Là nhà họ Hoắc, có cả Hoắc Ôn Vũ nữa!" Lục Mộc Mộc phá tan giấc mộng của cô em gái, quyết tâm kéo Lục Uyển Ương về với thực tại cay đắng.

"Cái...cái gì chứ?" Lục Uyển Ương như chết cứng, mồm chữ O há hốc khi nghe tin động trời ấy, vậy là ước mơ ở vậy suốt đời của cô tan thành mây khói rồi.

Hot

Comments

meo meo

meo meo

dede hủy hoin không được rồi

2020-11-15

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play