Chương 3 : Gặp lại

Hóa ra, sau khi phụ thân ta trúng bảng vàng, khi cưỡi ngựa dạo phố đã lọt vào mắt xanh của vị đích trưởng nữ phủ ngự sử. Khi vị ngự sử này ngỏ ý gã nữ như cho phụ thân ta ông đã nói mình đã lập gia thất không thể phụ nương tử tào khang. Vị ngự sử kia tức giận lắm nhưng lại vô cùng thưởng thức tính cách thẳng thắn của phụ thân ta. Khi về tới phủ ngự sử ông gọi nữ nhi diệu đến ông nói :” Tạ công tử đã có thê nhi con nên từ bỏ đi thôi “

Trần tiểu thư khóc nghẹn ngào. Những giọt nước mắt như giọt sương sớm đậu trên cành cây liễu đung đưa theo gió kiến người nhìn thương tiếc:” phụ thân, ngoài chàng , nữ nhi không muốn gã cho ai cả. Chỉ là một nông phụ làm sao xứng được với chàng. Không có mẫu tộc con không sợ nàng. Với lại sau này con đường thăng tiến của chàng cũng cần có người chống đỡ. Con nguyện làm bình thê. Chỉ cần một ngày phủ ngự sử còn ở đây con tin chàng sẽ biết lựa chọn như thế nào.”

Thế là phụ thân ta bị dụ dỗ đã cùng Trần tiểu thư tổ chiếc đại hôn nơi kinh thành xa xôi. Phụ thân ta vừa không mang tiếng phụ bạc ruồng bỏ nương tử tào khang. Lại có được sự hậu thuẫn từ phủ ngự sử đúng là vẹn cả đôi đường . Một nữ nhi như ta nhìn thấy, cảm nhận được nỗi đau mà mẫu thân ta đang phải chịu đựng. Mẫu thân ta, một người phụ nữ mòn mỏi chờ đợi người phụ quân của mình mang vinh dự, niềm tự hào và cả tình yêu của phụ thân trở về. Người trở về rồi, nhưng trái tim phụ thân đâu còn vẹn nguyên. Thứ mẫu thân ta chờ được chỉ là nỗi đau nghẹn ngào của sự phản bội. Ta chẳng biết làm gì để an ủi người. Ta bập bẹ chạy đến, giang tay muốn mẫu thân ôm ta. Có lẽ bây giờ với bà chỉ có ta mới an ủi một chút tâm hồn mẫu thân.

“ A Nguyên, nàng đi cùng chúng ta đi thôi. Lên kinh thành a Tuyết sẽ có cuộc sống tốt hơn”.

Hừ, đến bây giờ phụ thân ta mới nhớ tới ta. Mới nhìn thấy ta. Khi trước, Lúc còn trong bụng mẫu thân, ta nghĩ phụ thân ta chắc yêu thương mẫu tử ta lắm nhưng bây giờ xem ra chưa chắc.

“ Ta không muốn lên kinh cùng ngươi. Hòa ly đi, tốt cho cả ta và ngươi”. Mẫu thân ta nghẹn ngào nói. Ta không nghĩ mẫu thân ta sẽ cứng rắn như vậy.

Vị phụ nhân kia mắt lóe ra một tia sáng nhưng rất nhanh đã kịp che dấu đi: “ tỷ tỷ , tỷ nói gì vậy tuy ta và Tạ lang đã thành thân nhưng cũng chỉ là bình thê. Tỷ và ta ngang hàng mà”. Hừ nàng ta lừa ai thế không biết, ta nhìn mà ngứa hết cả mắt. Thế là ta nhập nhoạng bước tới gần Trần thị , gần tới ta khóc to bao nhiêu nước mắt nước mũi tùm lùm lau hết lên vạt váy lụa đắt tiền của nàng ta. Nàng ta hét lên đầu giận dữ. Nhưng còn chưa kịp làm gì ta lại nhào vào người phụ thân gọi :” phụ thân, phụ thân, ôm , ôm”.

Phụ thân nhìn ta rồi lại nhìn mẫu thân :” a Ninh, nàng thấy đấy, con thơ cần người phụ thân như ta. Nàng cũng cần một nơi nương tựa. Đúng không? Nếu nàng không cần thì nàng cũng nên nghĩ cho a Tuyết . Nếu nàng đi cùng ta a Tuyết sẽ là đích nữ nhà quan, nhưng nếu ta và nàng hòa ly dù a Tuyết đi theo ai thì nó cũng rất vất vả nàng thấy có đúng không?”.

“Ngươi hãy để ta suy nghĩ được không?” Mẫu thân ta nước mắt lưng tròng nói.

“ Được, mai ta lại quay lại đón nàng và nữ nhi”. Thế là đoàn người dồn dập tới rồ lại đồn dập bước đi lúc sắp ra tới cổng. Vú già đỡ Trần thị thì thầm :” Phu nhân cẩn thận bẩn dưới chân, nơi quê mùa này thì có gì hay chứ. Chúng nói vào trong thành tìm cho lão gia và phu nhân một viện tử sạch sẽ. Nơi đó mới xứng với người ạ”.

Trần thị mĩm cười :” ngươi đó , rất hợp ý ta về sẽ thưởng”. Vua già nghe vậy vui mừng hớn hở biết mình nịnh nọt đúng chỗ lên vô cùng đắc ý.

Mẫu thân nhìn theo dòng xe ngựa rời xa. Phía chân trời mặt trời cũng đã dần lặn xuống. Hoàng hôn mà lúc nào cũng mang theo một nỗi buồn man mát. Thấy dòng người đã đi xa, dân làng mới tụ tập sang nhà. Có người mạnh dạn hỏi : “ Ninh tỷ à! Tỷ Phu về đón tỷ và a Tuyết hả? Trời ơi! Rầm rộ quá trời. Mà sao tỷ vẫn còn ở đây?” Lúc này mẫu thân ta đã không kìm được nỗi lòng mà khóc nghẹn. Hàng xóm láng riềng thấy vậy biết là có chuyện không hay nên đã chờ đợi cảm xúc của mẫu thân ta ổn định. Rồi sau khi nghe mẫu thân ta kể lại tất cả chỉ biết thở dài . Có lẽ thế tục này quá khắc nghiệt với những người không quyền không thế

“ Nguyên tỷ à, có ó lẽ ta nói mấy lời này có hơi khắc nghiệt với tỷ, nhưng ta vẫn phải nói. Đầu tiên tỷ nên nghĩ cho a Tuyết phụ thân nó nói đúng đấy. Để nó đi đi thôi làm con nhà quan nó sẽ có một tương lai tốt đẹp. Được gã cho một vị phụ quân như ý. Chứ nếu cứ ở cái làng này mãi sau này nó cũng chỉ có thể thành một thôn phụ dân dã như chúng ta mà thôi. Còn tỷ đi theo phu quân ít nhất cơm áo không lo. Không cần suốt ngày cầm kim thêu khâu từng đường kim mũi chỉ lên khăn tay đem đi bán để kiếm từng đồng nuôi con nữa đúng không? Tỷ xem năm nay tỷ mới bao nhiêu tuổi mà mắt đã mờ, đến tiền mới đại phu cũng không nỡ bõ ra. Tỷ nên suy nghĩ kĩ”

Ta xà vào lòng mẫu thân. Mẫu thân cuối xuống ôm lấy ta. Ta thơm lên má bà. “ Mẫu thân… đi… đi…” Ta bập bẹ chỉ tay theo hướng phụ thân rời đi. Ta biết mẫu thân ta buồn. Ta cũng chẳng thiết tha gì với người phụ thân ấy. Nhưng ta biết có lẽ rời đi nơi này là phương án tốt nhất bây giờ. Còn về sau thôi thì bước tới đâu hay tới đó vậy.

Đêm ấy mẫu thân ta không ngủ cả đêm, ngọn đèn dầu leo lét làm bạn cùng người . Có lẽ người đã khóc, và có lẽ người cũng đã đưa ra được kết quả.

Hot

Comments

ᴅươɴɢ đẹᴘ ᴢᴀɪ

ᴅươɴɢ đẹᴘ ᴢᴀɪ

giống thơ ghê/Toasted/

2025-11-29

0

Lục Lạc ngày lặng gió

Lục Lạc ngày lặng gió

😇

2025-11-26

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play