_________
"Chịu ra ngoài rồi sao?" Giọng nói Giang chủ mẫu đầy đanh thép
"Bố mẹ gọi, làm sao con có thể dám không ra?" Giang Nguyệt Dao cười, bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn
"Được rồi, ngồi xuống đi. Ta có chuyện muốn bàn với con."Giang gia chủ nhẹ giọng
Sau khi Giang Nguyệt Dao ngồi xuống, Giang gia chủ đưa ra một tấm giấy nói tiếp
"Con ký vào đi."
Giang Nguyệt Dao chỉ liếc nhìn cũng biết được đây là giấy gì nhưng cô vẫn cầm lên, giả vờ như là đang xem xét. Ánh mắt thoáng qua sự lạnh lùng
"Giấy chứng nhận kết hôn?"
Nhìn thấy cô như vậy, Giang gia chủ cũng từ tốn giải thích, giọng điệu nhẹ nhưng mang theo chút không cho phép chối từ.
"Năm nay con cũng đã được 18 tuổi, bố mẹ bàn chuyện hôn sự cho con, có gì lạ sao?"
Giang Nguyệt Dao nghe xong thì bật cười, nụ cười kèm theo sự khinh miệt
"Đương nhiên là không rồi, bố mẹ đã quyết con đây đâu dám cãi. Tuy nhiên, ít ra con cũng phải nên được gặp mặt chồng sắp cưới của mình một lần chứ, đúng không?"
Giang gia chủ nghe xong, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên gương mặt. Quả thật, ông ta không ngờ đến Giang Nguyệt Dao lại có thể dễ dàng đồng ý đến vậy.
"Con nói cũng có lý, vậy chuyện này ta sẽ xem xét."
"Vậy cảm ơn bố, xin phép bố mẹ con về phòng đây."
Giang Nguyệt Dao đứng dậy quay người đi lên lầu. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Giang chủ mẫu và cả Giang gia chủ đều không rời khỏi cô.
"Ông có thấy hôm nay con nhóc có chút lạ không?"
Giang gia chủ nghe Giang phu nhân hỏi xong, trong lòng cũng có chút suy nghĩ nhưng rồi nhanh chóng gạt nó đi
"Nó đồng ý là tốt rồi, bà suy nghĩ nhiều làm gì. Việc bây giờ phải lo sắp xếp cho nó và thiếu gia của Hoắc gia gặp nhau. Bằng mọi giá hôn ước với nhà họ Hoắc chúng ta phải có được!"
___________
Buổi chiều hôm đó
Tại phòng Giang Nguyệt Dao
Cốc cốc
"Vào đi."
Cánh cửa được đẩy ra, người bước vào hoá ra chính là Hứa Gia Uyên
"Tiểu thư, thiếu gia của Cố gia đến tìm chị."
Giang Nguyệt Dao đang nằm trên giường xem điện thoại chợt khựng lại, đôi mắt thoáng lộ vẻ bất ngờ.
(...)"Tin tức lan nhanh đến vậy sao?"
"Bảo anh ta về đi, hôm nay chị không có tâm trạng."
"Dạ..?"
(...)"Chị ấy..lại thật sự dám đuổi tên tra nam đó về sao? Bình thường mình khuyên bao nhiêu cũng không nghe..Hôm nay là bị sao vậy chứ?"
"Còn chuyện gì sao?" Giang Nguyệt Dao hỏi
"D-Dạ không ạ. Em đi ngay đây."
Bên ngoài, Cố Ân Trạch đang đứng đợi cô, mày khẽ nhíu lại đầy vẻ mất kiên nhẫn.
(...)" Sao lại lâu vậy chứ?"
Lúc này, anh ta cũng nghe thấy tiếng bước chân mà mừng rỡ quay sang
"Dao..D"
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị bóng dáng của cô hầu gái Hứa Gia Uyên làm cho khựng lại. Cố Ân Trạch cau mày bất mãn hỏi
"Không phải tôi bảo cô vào gọi Dao Dao ra ư? Cô ấy đâu?"
"Tiểu thư nhờ tôi chuyển lời với anh, hiện tại cô ấy không khoẻ, không muốn gặp người ngoài."
Nghe Hứa Gia Uyên nói xong, đôi mắt anh ta từ vui mừng liền chuyển sang sững sờ.
"Dao Dao nói với tôi vậy ư?"
Hứa Gia Uyên vốn đã chán ghét hắn ta từ lâu giờ cũng chẳng buồn nói thêm gì mà quay người đi vào trong. Thấy vậy, Cố Ân Trạch hét lên
"Này! Cô gọi Dao Dao ra đây cho tôi! Bảo với cô ấy nếu hôm nay cô ấy không ra gặp thì sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa!"
Thấy bóng lưng khuất dần của Hứa Gia Uyên. Cố Ân Trạch dường như bị kích động. Hắn ta hét lớn
"Dao Dao! Nếu hôm nay em không ra gặp anh thì anh sẽ đứng ở đây cho tới khi nào em chịu ra thì thôi."
Giang Nguyệt Dao nằm trên phòng, nghe tiếng ồn ào cũng khó chịu
(...)"Cách âm phòng đúng là kém thật mà."
"Uyên Uyên, em đã nói với hắn ta chưa vậy?"
Hứa Gia Uyên nghe cô hỏi thoáng có chút khó xử trả lời.
"Dạ rồi ạ, nhưng mà anh ta nhất quyết muốn chị ra bên ngoài gặp.."
Giang Nguyệt Dao nghe xong, khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ hứng thú."
"Được rồi, nếu hắn đã kiên quyết như vậy thì cũng đừng trách không nể tình nhau!"
Một lát sau
Lúc này, Cố Ân Trạch vẫn đang kiên trì la hét bên ngoài, dáng vẻ tức tối thì có hai viên cảnh sát đi đến kéo tay hắn ta.
"Mời anh về đồn vì tội gây rối trật tự nơi công cộng."
Giang Nguyệt Dao đứng trên lầu nhìn qua cửa sổ mỉm cười hài lòng. Hứa Gia Uyên đứng một bên nhìn cô với ánh mắt đầy thán phục
"Tiểu thư, chị đỉnh thật đó!"
Giang Nguyệt Dao xoa đầu cô hầu gái
(...)"Lúc trước, mình vốn nghĩ chỉ có mình Cố Ân Trạch là thật lòng thương yêu mình. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy...kiếp trước, mình đã bỏ quên mất những người bên cạnh rồi..."
Hứa Gia Uyên nhìn Giang Nguyệt Dao nghiêng đầu hỏi
"Chị sao vậy?"
Giang Nguyệt Dao lắc đầu
"Chị không sao."
Cô nắm lấy tay Hứa Gia Uyên
"Mà Uyên Uyên nè...em có điều gì muốn làm nhưng chưa thực hiện được không?"
"Điều em muốn làm sao?"
"Ừm."Giang Nguyệt Dao gật đầu
"Hmmm.... Điều em muốn làm thì nhiều lắm...nhưng mà chị hỏi làm gì vậy?"
"Nếu em có ước muốn gì thì cứ nói với chị. Nếu trong khả năng của mình, chị sẽ giúp em thực hiện."
"Thật ạ!?" Đôi mắt Hứa Gia Uyên sáng lên.
"Thật mà, em là người luôn bên cạnh chị hơn 4 năm rồi mà chị vẫn chưa làm được gì cho em."
(...)"Kiếp trước, vì Giang Thanh Huyền ngứa mắt Gia Uyên nên luôn tìm cách làm khó con bé, sau lưng thì luôn nói xấu Uyên Uyên với mình...Lúc đó, mình cũng ngốc nghếch nghe theo..."
"Tiểu thư, chị đừng nói vậy. Nếu không phải năm đó em may mắn được chị cưu mang thì bây giờ em đã không ở đây rồi...Ơn này em còn chưa trả, làm sao có thể nói là chị chưa làm gì được cho em chứ?"
Giang Nguyệt Dao nhìn cô gái tuổi 16 ngây thơ, thật thà trước mắt mà lòng đầy chua xót.
(...)"Uyên Uyên, kiếp trước chị đã sai một lần rồi, kiếp này chị không thể lặp lại một lần nữa.."
"À, hay là chiều mai em đi chơi với chị nhé?"
"Thật sao ạ?"Hứa Gia Uyên mừng rỡ hỏi lại
"Chắc chắn là thật mà. Dù sao thì cũng lâu rồi chị chưa đi chơi, coi như tiện đưa em đi cùng cho vui."
"Vậy...Em cảm ơn chị ạ!"
___________
Updated 24 Episodes
Comments
.
mặc dù là đọc lại nhưng mà thấy vẫn vuii
2025-12-03
1