__________
Một buổi chiều nọ
Trong phòng Giang Nguyệt Dao
Cô lúc này đang ngồi trên ghế, tay gõ lạch cạch trên máy tính, trong đầu không ngừng lướt qua những ký ức của kiếp trước.
(...)"Kiếp trước, vào khoảng thời gian này, Tần Mộng Diệp vẫn chưa trở mặt với mình..Ngoài mặt thì là bạn bè thân thiết nhưng thực chất sau lưng lại là con chó của Giang Thanh Huyền.."
(...)"Hừ..kiếp trước, nhờ vào cuộc thi thiết kế do Jenifer tổ chức mà Giang Thanh Huyền đã trở nên nức tiếng khắp giới thượng lưu..Nhưng mà cũng nực cười thật, tác phẩm đạt giải ấy lại là đánh cắp từ thiết kế của mình.."
Ngay khi Giang Nguyệt Dao đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì có tiếng gõ cửa cùng tiếng nói vọng vào từ bên ngoài khiến cô chợt bị đánh thức trở về thực tại.
"Thưa tiểu thư, gia chủ cho gọi cô ạ."
"Tôi biết rồi, ra ngay đây."
Giang Nguyệt Dao đẩy cửa bước xuống phòng khách, Giang Lâm lúc này ngồi trên sofa, gương mặt đầy nghiêm nghị.
"Nguyệt Dao, ta nghe bảo con đã đăng ký trở lại trường học à?"
"Vâng, có vấn đề gì sao ạ?"
Giang Lâm cau mày, ánh mắt có phần khó chịu nhìn cô nhưng vẫn không dám to tiếng.
"Sao lại không có vấn đề được chứ? Dù sao thì con cũng đã bỏ học gần 2 năm rồi, bây giờ trở lại trường để làm mất mặt Giang gia ta à?"
Giang Nguyệt Dao nghe xong chỉ cười khẩy, lạnh giọng nói
"Tại sao ba lại nghĩ là mất mặt? Lúc trước con bỏ học còn không phải là vì theo ý của ba mẹ sao? Bây giờ con muốn đi học lại thì có vấn đề gì?"
"Mày...Tao đã có công nhận nuôi mày hơn 10 năm mà bây giờ mày dám cãi lời tao à!?"
Giang Lâm đứng dậy, giận dữ chỉ tay thẳng vào mặt Giang Nguyệt Dao
"Đúng là ba mẹ đã có công nhận nuôi con nhưng dù sao thì từ lúc vào Giang gia tới bây giờ con đã từng làm gì phật ý 2 người hay cãi lời chưa? Đừng có cứ suốt ngày đem mỗi cái cớ đó ra làm lý do cho sự ích kỷ của hai người!"
Giang Nguyệt Dao siết chặt tay, ánh mắt đằng đằng sát khí. Giang Lâm nhìn thấy một bộ dạng này của cô cũng thoáng giật mình, từ trước đến nay ông ta quả thật là chưa bao giờ trông thấy cô như thế.
"Bây giờ, con đồng ý hôn sự do ba mẹ sắp xếp, cứu Giang gia một mạng cũng đã trả được ơn này. 2 người cũng không cần lo việc tiền đi học của tôi, chuyện đó tôi có thể tự lo liệu."
Giang Nguyệt Dao nói xong liền quay ngoắt lại rời đi. Giang Lâm đứng yên như trời trồng, mọi chuyện hôm nay diễn ra nhanh đến mức ông ta thậm chí vẫn còn chưa kịp tức giận vì sự vô lễ của cô.
(...)"Dáng vẻ hôm nay của con nhóc này rốt cuộc là sao vậy chứ? Từ sau lần bị bất tỉnh hôm đó nó dường như đã biến thành một người khác vậy.."
__________
"Tiểu thư! Chị có nghe nói gì chưa!?"
Hứa Gia Uyên chạy vào phòng có vẻ khá gấp gáp
"Em từ từ thôi, có chuyện gì?"
"Hôm trước chị có bảo em là liên lạc với thiếu gia Hoắc gia, vị hôn phu của chị ấy...để hẹn gặp mặt đúng không?"
"Ừm, anh ta trả lời rồi sao?"
"Vâng, anh ta bảo là 5h chiều nay sẽ cho người đến đón chị đó!"
"..Hả!?"
Giang Nguyệt Dao không giấu nổi sự kinh ngạc nơi đáy mắt, cô cúi đầu ngẫm lại gì đó.
(...)"Nghĩ lại thì kiếp trước, sau khi nghe lời Cố Ân Trạch trộm đi không ít tiền sính lễ rồi bỏ trốn, mình không may bị bắt lại. Vốn tưởng rằng lúc đó mình đi đời rồi nhưng không ngờ..."
(...)"..Hoắc Tử Nhiên không chỉ không làm gì mình mà còn cho người chuẩn bị chỗ ở và đồ ăn cho mình nữa.."
Ngay khi Giang Nguyệt Dao lại lần nữa đắm chìm vào trong những suy nghĩ về kiếp trước thì bị tiếng gọi của Hứa Gia Uyên đánh thức.
"Tiểu thư, chị ổn chứ?"
"A...Chị không sao. Chỉ là chị đang suy nghĩ chút chuyện thôi..."
Đột nhiên, Giang Nguyệt Dao như nhớ ra điều gì đó mà ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Uyên.
"Đúng rồi, nếu mà chị gả vào Hoắc gia rồi thì em định sẽ thế nào?"
"Dạ..?" Hứa Gia Uyên nghiêng đầu, dáng vẻ do dự lẫn luyến tiếc ánh lên nơi đáy mắt. Giang Nguyệt Dao như nhìn thấu được suy nghĩ của cô bé mà nói tiếp
"Ý chị là, em định sẽ theo chị hay ở lại Giang gia?"
Hứa Gia Uyên nghe xong, đôi mắt loé lên một tia sáng nhưng rồi lại hoá thành vẻ suy tư.
"Em cũng chưa biết nữa, em chỉ sợ sẽ phiền tiểu thư thôi.."
Giang Nguyệt Dao vừa nghe liền đứng dậy áp hai tay lên má cô bé, giọng nói dịu nhẹ xen lẫn hơi ấm tựa như gió mùa xuân.
"Con bé ngốc này, làm sao có thể phiền được chứ? Em theo chị biết bao nhiêu năm rồi còn không hiểu tính chị sao?"
Hứa Gia Uyên nhìn cô, thấy được vẻ kiên định từ sâu trong đôi mắt ấy nhưng rồi vẫn né tránh trả lời.
"Em đương nhiên là hiểu. Nhưng mà...em vẫn sợ.."
"Em sợ gì chứ? Nghe này, Uyên Uyên..."
Giang Nguyệt Dao đặt tay lên vai Hứa Gia Uyên rồi nghiêm túc nói
"Em ở bên chị bao lâu nay, chị cũng đã coi em như người thân trong gia đình rồi. Em một ngày là người của chị, chỉ cần không phản bội chị thì cả đời em đều sẽ là người của chị!"
"Chị hiểu rất rõ em đang lo sợ điều gì nhưng chỉ cần có chị thì không ai có thể bắt nạt em."
Nhìn ánh mắt kiên định của Giang Nguyệt Dao, Hứa Gia Uyên cuối cùng cũng đã bị làm cho lay động mà lao đến ôm chầm lấy cô. Giang Nguyệt Dao cũng mỉm cười đón lấy cái ôm ấy rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
"Được rồi, đừng khóc. Bây giờ, chị chỉ chờ quyết định của em thôi."
"Em..đương nhiên là em sẽ theo tiểu thư!"
Giang Nguyệt Dao cười. Nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay, từng hình ảnh của kiếp trước lại hiện lên trong đầu. Những ký ức ấm áp hiếm hoi mà cô đã từng vứt bỏ.
(...)"Cảm ơn em, Uyên Uyên.."
___________
Updated 24 Episodes
Comments