8 giờ sáng tại tiệm hoa Chi Thủy.
Tạ Thủy Chi tỉnh dậy, cảm giác đau toàn thân liền ập đến, nhắc nhở cho cô hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Giờ mình phải làm sao đây..."
Cô co gối ôm chặt người mình, gục đầu xuống khóc. Sao số cô lại khổ như vậy chứ, chỉ mới chân ướt chân ráo đi ra đời, liền bị một người không rõ lai lịch cưỡng hiếp. Bây giờ cô phải đối mặt với gia đình, với đời như thế nào đây? Mẹ cô mà biết sẽ nghĩ cô ra sao?
Mẹ cô bị bệnh nặng nằm liệt giường chưa biết khi nào tỉnh lại. Ba lại đưa người phụ nữa khác và con riêng của hai người họ về nhà sống, đuổi cô ra khỏi nhà. Cô mới 16 tuổi trong người chẳng có tiền, đành đi rửa chén thuê cho người ta tích góp được ít tiền, mới mở được cửa tiệm hoa này. Việc học của cô cũng bỏ ngang từ đó.
Cô ngồi khóc gần cả tiếng, nước mắt cuối cùng cũng cạn, thôi thì chấp nhận số phận, coi như sui rủi bị chó táp một cái là xong. Cô còn nhiều việc cần làm lắm, chẳng rảnh để suy nghĩ tiếp chuyện này đâu. Cô đứng dậy, sửa soạn lại bản thân, bước ra ngoài cửa tiệm, hoa cỏ do tác động mạnh đều nằm rạp xuống hết rồi.
Cô thở dài một tiếng, lấy điện thoại gọi cho bên nhà vườn giao hoa khác cho cô. Trong khi đợi người ta giao hoa cô sẽ thu dọn lại bãi chiến trường này. Đúng ra hôm nay là ngày khai trương tiệm, với tình hình này thôi để ngày mai rồi.
Tại thành phố W.
"Cậu cử người tìm kiếm cô gái hôm qua phát sinh quan hệ với tôi, cho người đến bảo vệ cô ấy, có chuyện gì báo cáo lại với tôi."
"Sếp anh có bị sao không? Tôi đưa Sếp đi bệnh viện."
"Cậu bị gì vậy? Tôi bị gì chứ?"
"Anh không nhớ mình bị dị ứng với phụ nữ à?"
"Ờ ha, tôi không bị gì hết. Tôi miễn nhiễm với cô ta, không cậu cho người tìm giúp tôi mấy cô gái đến đây, tôi muốn xem thử là do tôi hết bệnh hay là..."
"Dạ em hiểu Sếp, em đi liền đây."
Sau nửa tiếng thư ký Ôn đã dẫn đến trước mặt Phó Bạch Cảnh 3 cô gái xinh đẹp với thân hình bốc lửa.
"Cô lại đây."
Phó Bạch Cảnh chỉ tay vào một cô gái đang đứng gần thư ký Ôn nhất, nói cô ta sát lại gần anh.
"Đưa tay ra."
Phó Bạch Cảnh đưa tay ra đụng nhẹ vào cánh tay của cô gái đó, đột nhiên một cơn khó chịu từ cánh tay truyền vào não bộ, khiến cánh tay của anh bị ửng đỏ, khắp người bắt đầu xuất hiện cảm giác ngứa ngáy, một chất dịch khó chịu xuất hiện trong cổ họng cả anh. Anh liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn hết chất dịch đó ra.
Thư ký Ôn liền cho mấy cô gái đó đi ra ngoài, nhanh chân đến bàn làm việc của Phó Bạch Cảnh, lấy hộp thuốc được điều chế riêng đưa đến cho anh uống. Uống vào bụng giúp cổ họng dễ chịu hơn.
"Sếp anh thấy trong người như thế nào rồi?"
Thư ký Ôn nhìn anh lo lắng hỏi.
"Lấy thuốc bôi giúp tôi."
Phó Bạch Cảnh nhắm mắt ngả người ra ghế nghỉ ngơi.
"Sếp có khi nào chuyện anh và cô gái kia chỉ là may mắn thôi không?"
Thư Ký Ôn vừa bôi thuốc vừa suy nghĩ, sau đó lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình cho Phó Bạch Cảnh biết.
"Ý cậu là gì?"
Phó Bạch Cảnh nghe thư ký Ôn nói mà khó hiểu, đành hỏi lại.
"Ý em là, do thuốc kích dục, nó lấn áp dục vọng...nên Sếp mới không có cảm giác mình phát bệnh. Đến sáng thì bệnh cũng tan hết, nên Sếp nghĩ mình hết bệnh rồi."
Thư Ký Ôn dừng động tác bôi thuốc lại, ngồi xuống phân tích rõ cho Phó Bạch Cảnh hiểu.
"Ý cậu tôi vẫn bị bệnh sao?"
Đến lúc này Phó Bạch Cảnh mới chịu mở mắt nhìn thư ký Ôn nói. Anh thầm nghĩ trong đầu, không lẽ như thư ký Ôn nói, đó chỉ là may mắn thôi sao?
"Em chỉ đoán như vậy thôi, hay anh đi tìm bác sĩ Đỗ để kiểm tra lại xem."
"Sắp xếp lịch cho tôi."
"Dạ Sếp."
Tại thành phố S, trước cửa tiệm hoa Chi Thủy.
Một tuần trôi qua cửa tiệm của Tạ Thủy Chi cũng may mắn được mọi người ủng hộ, cũng có mối đến đặt hoa nhờ cô cắm. Hôm nay như bao ngày cô dậy mở cử tiệm sớm, đang loay hoay bê những chậu hoa ra ngoài, đột nhiên cô đụng trúng một nhóm người nào đó.
"Các anh đến mua hoa hả? Ở đây..."
Tạ Thủy Chi cứ nghĩ là người đến mua hoa, nên vui vẻ mỉm cười giới thiệu các loại hoa cô bán. Nhưng khi nhìn lại quần áo, người ngợm của những người đó, cô cũng đoán ra được chuyện chẳng lành sắp ập đến với mình, cô tắt luôn chế độ vui vẻ, bật ngay chế độ bảo vệ lên, đối đầu với những tên côn đồ này.
"Hoa sao? Mày nghĩ tụi tao rảnh quá tiêu tiền vào mấy cái thứ này à, không nói nhiều đưa tiền bảo kê đây."
Tên cầm đầu hất những chậu hoa Tạ Thủy Chi từ nãy giờ cất công bê ra, dằm mặt cô.
"Bảo kê gì ạ? Lúc ký hợp đồng ở đây chủ nhà đâu có nói vẫn đề này đâu ạ."
Tạ Thủy Chi vẫn lễ phép nói chuyện với những người này, tay cô ôm chặt bó hoa hồng vào trong người, khiến những gai nhọn đâm vào tay cô. Nhưng do phải căng não nói chuyện với những người này, nên cô chẳng biết đâu là như thế nào.
"1 triệu đưa đây."
Tên cầm đầu chẳng muốn nói nhiều với Tạ Thủy Chi, hắn đưa ra luôn con số muốn cô đưa cho hắn.
Comments
Huê Nguyễn
anh có đến kịp thời cho bọn nó một chút dần mặt ko
2025-12-07
1
Thương Nguyễn 💕💞
Hóng tiếp tg ơi
2025-12-06
1
Lê Tý Nỵ
hay
2025-12-06
1