SÓNG GIÓ CÓ ANH LO
"Ưm...thả ra..."
Tạ Thủy Chi trừng mắt lên nhìn, giơ tay định đẩy Phó Bạch Cảnh ra, nhưng anh đã nhanh hơn, nắm lấy tay cô, dán người sát vào cô. Đùi anh kẹp lấy đùi cô, khiến cô không thể lùi lại.
Cô hoảng loạn, đột nhiên bị anh cưỡng ép tay chân vô thức phản kháng. Cô cảm thấy nhiệt độ trên người anh cao một cách lạ thường, có phải là sốt rồi không?
"Tôi bị hạ thuốc...giúp tôi..."
Giọng của Phó Bạch Cảnh trầm ấm vang lên bên tai của Tạ Thủy Chi, hơi thở của anh phả vào cổ cô nóng rực.
"Anh đi tìm người khác đi...tôi không muốn đâu..."
"Yên nào...tôi sẽ nhẹ nhàng..."
Vừa dứt lời không để Tạ Thủy Chi kịp phản ứng, Phó Bạch Cảnh đã cúi xuống mút lấy môi cô, không hề có chút dịu dàng mà là cắn, là chiếm hữu, là nhấn chìm. Đôi môi anh trượt từ cổ xuống dần đến xương quai xanh, mỗi cái hôn như chứng nhận bản quyền lên cơ thể mỏng manh của cô. Để lại vô số chấm đỏ nhìn như trái dâu chín mọng, chỉ muốn cắn vào đó xem thử có vị như thế nào chua? Hay ngọt?
"Thả tôi ra...hu...hu..."
Phó Bạch Cảnh nhanh chóng luồn chiếc lưỡi nóng hổi của mình vào khoang miệng của Tạ Thủy Chi, tìm lấy chiếc lưỡi thơm tho mút lấy. Anh say sưa với việc trêu đùa chiếc lưỡi của cô.
"Ưm...buông...buông ra..."
"Đừng cố chống cự, hôm nay em không thoát được đâu."
Phó Bạch Cảnh ép buộc Tạ Thủy Chi phải tiếp nhận anh, tay anh cũng chẳng an phận, chu du khắp trên từng tấc da thịt của cô.
"Ưm..."
Tiếng Tạ Thủy Chi rên khe khẽ trong cổ họng, bị kìm lại càng khiến Phó Bạch Cảnh mất kiểm soát. Chưa bao gờ một người đàn ông giữ nguyên tắc như anh lại bị một cô gái trẻ thách thức như vậy.
"Không...đừng...ưm...đừng...dừng lại đi mà...tôi không chịu được...hu...dừng lại đi...đừng mà..."
Phó Bạch Cảnh bị dục vọng chi phối con người từ lúc nào rồi, anh bỏ ngoài tai những lời cầu xin của cô.
"Tôi vào đây...bé yêu."
"Đừng...dừng...lại..."
Tạ Thủy Chi bám vào vai Phó Bạch Cảnh, thở dốc, cả người run lên, trong khoảnh khắc bị anh chiếm hữu bất ngờ. Cô rên khẽ, từng nhịp nhẹ mà sâu khiến người ta đỏ mặt nếu nghe được.
"Ưm...aaa..."
Đau đớn kêu lên một tiếng, cô đau đến tái mặt. Ngón tay bấu chặt vào vào da thịt, ngón chân co quắt lại, nước mắt sơm chảy thành hai hàng, cô đau quá, thật sự rất đau. Đây là lần đầu của cô mà.
Biết ai hạ thuốc thì đã sao? Hiện tại Phó Bạch Cảnh cũng chẳng khống chế được bản thân mà dây dưa với Tạ Thủy Chi. Không đợi cô thích nghi anh mạnh mẽ chuyển động.
Cô cố gắng dãy dụa để thoát khỏi vòng kiềm hãm của anh, nhưng với sức trói gà không chặt thì làm sao mà chạy được, khỏi người đàn ông cao lớn đang đè trên người cô lúc này.
"Không ngoan chút nào, phải phạt nặng hơn thôi..."
"A...đừng mà...tôi ngoan mà...hu...hu...đừng mà..."
Ngoài trời lất phất vài giọt mưa, những cơn gió mang theo cơn lạnh buốt len lỏi qua khung cửa. Nhưng trong phòng hiện tại lại rất chi là nóng bỏng đến ngạt thở. Đêm ấy trong cửa tiệm hoa từng bông, từng cánh hoa đều được chính chủ nhân của chúng rải xuống làm đệm cho đôi nam nữ đang đắm chìm trong biển tình.
Sáng ngày hôm sau Phó Bạch Cảnh tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại reo. Anh nhấn nút nghe trong khi mắt vẫn nhắm, nó giống như phản xạ quen thuộc.
"Alo."
"Sếp hôm nay anh có chuyến bay đó, anh không nhớ à?"
Thư ký Ôn đợi Phó Bạch Cảnh ở sân bay từ 4 giờ sáng đến bây giờ vẫn chưa thấy anh đâu, nghĩ chắc Sếp lại thức đêm, giờ chắc ngủ quên rồi. Anh ta liền gọi nhắc nhở anh.
"Giờ là mấy giờ rồi?"
Phó Bạch Cảnh vẫn nhắm mắt, miệng vô thức hỏi. Anh thật sự thấy rất mệt, không hiểu tại sao nhưng anh lại lưu luyến cảm giác này vừa ấm lại có mùi hương dễ chịu, khiến anh chỉ muốn đắm chìm ngủ tiếp.
"Đã 5 giờ 45 rồi, chuyến bay là 6 giờ đó Sếp."
Thư Ký Ôn bất lực với Sếp của mình, tối chẳng biết sao mà anh lại không ngủ, cứ cắm đầu vào công việc, tới gần sáng vì quá mệt mắt mở không nổi mới bắt đầu nhắm mắt. Nhưng cái hay ở Sếp là không cần biết ngủ lúc nào mấy giờ, nhưng đúng 7 giờ là tỉnh giấc, 8 giờ là có mặt trên công ty. Sống không khác gì con rô bốt được lập trình sẵn.
"Được tôi tới liền."
Phó Bạch Cảnh lúc này mới mở mắt ra nhìn xung quanh, tông màu khác, cách trang trí cũng khác...đây không phải phòng của anh.
"Tối hôm qua mình..."
Ánh mắt Phó Bạch Cảnh vô tình đụng trúng một bàn chân nhỏ nhắn đang lồ lộ ra trước mắt anh, nó khiến anh tò mò muốn nhìn xem chủ nhân nó là ai. Vì Tạ Thủy Chi nằm quay lưng lại phía anh, khuôn mặt được dấu sau lớp chăn mỏng, anh không thể thấy mặt của cô. Anh cẩn thận nhẹ nhàng hết cỡ, định vén tấm chăn lên nhìn thử xem người con gái, đã bị mình hành suốt đêm hôm qua là ai.
Vừa đưa tay lên thôi tiếng chuông điện thoại lại réo, dục anh nhanh chóng đến sân bay. Thôi thì tạm gác lại chuyện này vậy, đợi anh đi công tác về sẽ tìm cô để nói chuyện sau, với thế lực của anh tìm một người không khó.
Anh đi xuống mặc lại quần áo của mình, trước khi ra đến cửa, anh có để lại cho cô một số tiền lớn, đủ để cô có thể sống trong khoảng thời gian anh không có ở đây, cộng với số điện thoại mong cô sẽ liên lạc với anh. Xong xuôi đâu đó anh liền phóng xe đến sân bay.
Comments
Jinny
Thấy có 3 chap mà đọc dè không có hết tui lại vểnh mõm lên hóng shop ra chap 😄
2025-12-07
0
Jinny
Shop ui ra nhì chap nữa nhá
2025-12-07
1