Giờ người là cô, cô làm chủ.

"Lần sau sẽ không vậy nữa."

Cô nhỏ giọng nói vừa lén lút nhìn người đàn ông nào đó xem anh có chú ý không.

Kết quả lại đụng vào mắt anh, Tô Hướng Hướng vội vã cúi đầu.

Ngay khoảnh khắc đó Tô Hướng Hướng không hề biết ánh mắt Phó Hạc Nghiêm cũng hơi thay đổi.

Cô chỉ nghe anh nói: "Lên phòng thay đồ, nghỉ ngơi chút rồi xuống ăn cơm."

"Vâng."

Tô Hướng Hướng ngượng ngùng gật đầu, sau đó dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm đến phòng của mình trong căn nhà lớn này.

Nói thật là ký ức của nguyên chủ có hơi hỗn độn, không hiểu sao Tô Hướng Hướng chỉ có thể nhìn thấy có mấy sự việc lặt vặt, còn đứt đoạn không trọn vẹn chứ không thể nhìn thấy hết ký ức của nguyên chủ. Chuyện quan trọng chỉ có việc đẻ thuê này cùng với việc nguyên chủ phá thai vì tra nam. Đến nổi nguyên chủ gặp lại tra nam thế nào cô cũng không nhìn thấy được. Có lẽ là sự cố trong lúc xuyên không chăng.

Cũng may một vài ký ức sinh hoạt trước đây đều thấy được, cũng không đến mức khiến cô lúng túng vì chẳng biết gì lại khiến cho người ta nghi ngờ.

Tô Hướng Hướng không nghĩ sai, quả thật Phó Hạc Nghiêm có nghi ngờ cô, nhưng khi thấy cô chuẩn xác tìm được phòng mình hắn mới ém xuống nổi nghi ngờ.

Chắc là trong lúc cô bỏ đi đã xảy ra biến cố gì đó khiến tâm tính thay đổi.

Phó Hạc Nghiêm chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nhưng nghĩ qua loa đơn giản như vậy cũng chỉ vì anh không có tâm tình bận tâm nhiều hơn. Anh tìm dịch vụ đẻ mướn chính là vì không có thời gian để lo mấy chuyện như thế này mà.

Mặc kệ Tô Hướng Hướng thay đổi thế nào, miễn cô an phận sinh đứa bé ra cho anh là được.

Sự ràng buộc giữa họ ngay từ đầu chỉ có đứa bé.

Đương nhiên, bác sĩ đã nói tâm tình người mẹ tốt thì đứa nhỏ sinh ra mới tốt, tốt nhất là Tô Hướng Hướng có thể có trách nhiệm với công việc của mình một chút.

Khi Phó Hạc Nghiêm nghĩ vậy Tô Hướng Hướng cũng đang đứng trước gương, vạch bụng mình lên nhìn vừa lầm bầm: "Trong này thật sự có một hạt đậu à?"

Nói thật thì lúc này bụng của cô vẫn chưa thấy gì. Nếu không phải có giấy xét nghiệm thì cô nhất định sẽ không tin.

Bởi vì trừ việc này, cô phát hiện nguyên chủ, chính là thân thể này giống thân thể cô trước đây vô cùng, cả tên cũng giống. Nếu không phải ký ức về thế giới trước vẫn còn thì cô đã tự làm mình hỗn loạn vì không biết đó có phải mơ không, và đây mới là thật.

Tô Hướng Hướng đứng trước gương sờ sờ bụng một hồi, cũng sờ được một khối nhỏ cứng cứng mới chịu hoàn toàn tin tưởng, cũng tin mình đã xuyên qua.

Vậy việc ưu tiên hàng đầu là phải thuận lợi sinh đứa bé ra.

Cho dù sau này không thể nuôi lớn nó nhưng cũng sẽ không để nó gặp bất trắc trong bụng mình.

Tô Hướng Hướng nghĩ xong xuôi rồi thì đi thay đồ, sau đó xuống nhà.

Cô đói bụng rồi.

Lúc xuyên qua gặp phải tình cảnh kia khiến Tô Hướng Hướng hoảng hồn chỉ lo vội chạy ra khỏi bệnh viện mà không biết, vì trả tiền phá thai nên lúc này trong túi nguyên chủ không còn đồng nào nữa. Đã vậy cô còn phát hiện chính mình không có chỗ để đi, trước khi đến bệnh viện nguyên chủ đã trả lại căn nhà mình thuê rồi.

Nói thật là Tô Hướng Hướng rất muốn ngửa mặt lên trời mắng to, sao nguyên chủ có thể ngu như vậy! Chỉ vì một hứa hẹn suông của tên bạn trai cũ mà làm đến mức đó, trong khi đến bây giờ cũng chẳng thấy mặt hắn ta đâu.

Rốt cuộc có đáng hay không?

Dù sao cô thấy cũng không đáng.

Bất kể vì sao cô lại xuyên vào người nguyên chủ, còn nguyên chủ đã chết hay đi đâu thì giờ cô cũng là người sống trong thân thể này, mọi chuyện sẽ do cô quyết định.

Cứ tạm thời như này đã, nếu tên bạn trai kia tìm đến cô thì tính tiếp.

Tô Hướng Hướng nghĩ xong xuôi liền ôm bụng đói chạy xuống nhà bếp.

Lúc cô xuống không thấy người đàn ông kia.

Thôi, vậy cũng tốt, cô vẫn chưa biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với anh, không gặp là tốt nhất.

"Dì ơi, có bữa trưa chưa ạ?"

Tô Hướng Hướng đứng ngoài cửa nhà bếp ôm cái bụng đói thẹn thùng ngó vào trong.

Thật ra lúc đi xuống cô đã nghe thấy mùi thơm của đồ ăn rồi. Thật là thơm, khiến cô vô thức nuốt nước miếng, bụng cũng không có tiền đồ mà phát ra tiếng kêu.

Tô Hướng Hướng xấu hổ đè bụng nhìn dì giúp việc cười.

Dì giúp việc thì chỉ quan tâm đến bụng cô thôi.

"Ây! Đói bụng rồi hả!"

Dì vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, đi tới kéo cô ngồi vào bàn ăn rồi vừa quay lại bận rộn vừa càm ràm: "Xem con kìa, sao lại để mình đói như vậy."

"Này, ăn tạm cái này trước đi."

Nói rồi bà đặt xuống trước mặt cô một bát súp bào ngư.

Còn ân cần quan tâm: "Ăn thử xem có thấy khó chịu không."

Là sợ cô bị ốm nghén đi.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Anh không có thời gian yêu đương, anh không có thời gian lo mấy việc rườm rà không đâu, anh không muốn dính vào cái gọi là hôn nhân, nhưng đấy là suy nghĩ lúc chị chưa xuất hiện thôi. Còn giờ khắc tinh của anh đã tới rồi, anh chạy đi đâu cho thoát/Joyful//Joyful//Joyful/

2025-12-12

5

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chị khỏi cần mắng nguyên chủ làm chi cho mệt hơi bẩn miệng, chị nên nói lời cảm ơn thì đúng hơn, vì cái sự ngu của nguyên chủ mà chị mới có cơ hội này đấy🤣🤣🤣🤣

2025-12-12

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play