Ông Chủ Siêu Sao Của Tôi

Ông Chủ Siêu Sao Của Tôi

Chương 1: Bà Đây Nhất Định Phải Nổi Tiếng!!!

"Sau khi xem bảng xếp hạng nam thần showbiz, tớ có cảm giác mình như trở lại thuở còn mười tám."

Trương Huyền Cầm nhìn cô bạn thân của mình đang không ngừng lướt di động, cô với tay giấu điện thoại của cô nàng ra đằng sau, khẽ càu nhàu:

"Cậu nói mấy cái này có phải là hơi thừa rồi không? Đã là người nổi tiếng có ai mà không đẹp chứ?"

"Vậy như cậu nói thế chẳng phải là khen Quý Dung Thi đẹp hay sao?" Tô Lăng Hân nhướn mày.

"Đương nhiên không phải! Cô ta làm sao có thể đẹp như hoa như tiên như tớ được chứ?" Trương Huyền Cầm nghe xong vội phản bác ngay. Cô vùi mặt vào gối ôm, rầu rĩ: "Hân Hân, cậu nói xem, tớ có chỗ nào không bằng cô ta chứ? Tớ muốn dung mạo có dung mạo, muốn diễn xuất có diễn xuất..."

"Ngừng! Đẹp cậu đúng là có đẹp, nhưng diễn xuất ấy à? Cậu thua người ta một trăm tám mươi con phố! Nói cậu có diễn xuất tệ nhất trong làng giải trí này tớ cũng không phản đối."

"..." Ồ người đẹp, cậu có thể nào ngừng chê bai tớ được không hả?

Trương Huyền Cầm thở dài một cái đầy não nề, cảm thấy não mình đúng là bị úng nước rồi mới đâm đầu đăng ký theo đuổi nghề diễn viên.

Tất cả đều tại con nhỏ Quý Dung Thi kia! Nếu cô ta không khiêu khích cô, cô việc gì phải lên cơn động kinh điền nguyện vọng ngay trước mặt cô ta cơ chứ? Giờ thì hay rồi, một người là mây trên trời, một người là bùn dưới đất. Cô thậm chí còn xấu hổ đến nỗi không dám gặp lại con nhỏ kênh kiệu đó nữa, nếu không nhất định sẽ bị nước miếng của cô ta dìm chết.

Trương Huyền Cầm cảm thấy không phục:

"Cô ta diễn xuất cũng dở tệ, rõ ràng là một bình hoa di động chính hiệu."

"Nhưng người ta có tiền đó! Còn cậu ngoài bản mặt có chút ưa nhìn ra còn gì có thể đem ra so sánh nữa hay không?"

"..." Cái gì mà mặt có chút ưa nhìn chứ? Người như cô chính là xinh đẹp tuyệt vời! Mắt nhìn người của Tô Lăng Hân có vấn đề rồi có đúng không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đúng thật là cô chẳng có gì so sánh được với người ta. Trương Huyền Cầm nghiêm túc nhìn lại bản thân mình, lại không nhịn được mà tiếp tục thở dài lần nữa.

Nói nôm na là cô vừa mới tốt nghiệp ngành diễn viên, nói chi tiết hơn là tốt nghiệp tại một trường cao đẳng không hề có tiếng tăm. Năm đó trường vừa mới được thành lập, cô chỉ cần nộp hồ sơ, không cần làm bài thi cũng có thể được thông qua rồi. Ấy vậy mà theo học nghề diễn ba năm nhưng cô lại chẳng có chút tiến bộ nào cả, hơn nữa còn tệ đến nỗi phải mất thêm hai năm mới có thể "cuốn gói" đi khỏi chốn địa ngục trần gian ấy.

Sau khi tốt nghiệp, cô cũng có thể kiếm ngay cho mình một vai... quần chúng, lại còn thuộc kiểu luôn chỉ nhìn thấy bóng lưng, như vậy làm sao có thể lên nổi mặt bàn cơ chứ? Vào một lần bất cẩn làm bắn duy nhất một giọt nước lên mặt của nữ chính, cô... thất nghiệp.

Quả nhiên đã đen là đen đủ đường, Trương Huyền Cầm chính thức rơi vào tình trạng "ba không": Không nhà, không tiền, không công ăn việc làm. Hiện tại cô phải sống cùng "kim chủ" Tô Lăng Hân của mình. Người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Một tiếng thở dài nữa lại bật ra từ cái miệng thiếu đánh.

Tô Lăng Hân trừng mắt:

"Cậu còn dám thở dài thêm một lần nữa, vậy mau mau biến khỏi nhà tớ!"

Trương Huyền Cầm thực sự im miệng.

Bầu không khí yên tĩnh này cũng không kéo dài được lâu. Khi căn phòng đột nhiên trở nên tối thui, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, Trương Huyền Cầm không chắc chắn lắm mở miệng:

"Cúp điện rồi?"

"Không." Tô Lăng Hân trầm mặc: "Tháng này tớ chưa đóng tiền điện."

"Cậu đừng có dùng ánh mắt khinh thường như vậy để nhìn nó! Tiệm tạp hóa đó chuẩn bị đóng cửa cho nên mới quyết định thanh lý, còn có duy nhất vài cây nến nhỏ xinh đáng yêu này thôi."

"..." Cậu có chắc đây không phải là hàng miễn phí người ta không bán được nên cho cậu đấy chứ?

Tô Lăng Hân thắp lên một ngọn nến, cảm thấy căn phòng vẫn quá mức tối tăm, cô ấy lại cắn răng đốt thêm một ngọn nữa. Dường như nó cũng không có gì thay đổi nhiều lắm thì phải?

Trương Huyền Cầm không khách khí thổi "phù" một cái, căn phòng lại tối đen như mực.

"Con quỷ nhà cậu đang làm cái gì thế?"

Thấy cô bạn thân trừng mắt nhìn mình, Trương Huyền Cầm quệt miệng. Cô đứng bật dậy, phát hiện mình còn kém Tô Lăng Hân nửa cái đầu, cô kiễng chân lên, nói một cách vô cùng có khí thế:

"Bà đây nhất định phải nổi tiếng! Đè bẹp con cá mắm Quý Dung Thi, bao nuôi quả tim nhỏ Hân Hân của bà đây!"

Giống như chỉ đợi có thế, Tô Lăng Hân nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô bạn mình:

"Cậu chắc chắn sao?"

"Cậu có thấy tớ nói dối bao giờ chưa?"

Vì không muốn đả kích Trương Huyền Cầm, Tô Lăng Hân lựa chọn im lặng, nhưng trong lòng vẫn luôn không ngừng tính toán xem cô bạn không đáng tin này của mình đã nói dối bao nhiêu lần.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play