Minh Nguyệt trở về, vừa mở cửa cô hít hít cái mũi:
"Mùi thịt gà rang thơm quá!"
"Đói rồi phải không, vào tắm đi, tớ nấu song hết rồi."
Minh Nguyệt vào nhà vệ sinh. Khi trở ra nhìn trên chiếc bàn xếp đã có đủ ba món, hai mặn một canh.
"Đồ ăn còn thừa trong tủ tớ lấy nấu hết rồi, cầm đi rất phiền đấy."
"Ừ! Cậu làm tốt lắm. Đồ đạc của chúng ta gộp lại cũng rất nhiều, chắc xe bảy chỗ của anh Huy là được đó."
Minh Nguyệt ngồi xuống đất, nhận bát cơm nóng hổi được cậu ấy đặt trước mặt. Nhìn đồ ăn hấp dẫn trên bàn, bụng cô kêu lên ùng ục. Tập thể dục về, một cái cả người thoải mái, bụng cũng bắt đầu biểu tình.
"Huy là tên của anh tài xế cậu thuê hả?"
"Tớ chưa kể với cậu hả? Anh ấy hay nhận khách là người Việt đi đường dài đó. Mấy lần trước đều là anh ấy trở tớ đi, dù sao cũng đã đi quen lên cũng không muốn gọi người khác, thế là có đi đâu xa tớ cũng gọi cho anh ấy."
Nhã Vy gắm cho cô miếng đùi, nói sang chuyện khác:
"Mà vừa rồi lúc cậu đi chạy bộ, bà chủ nhà ở thành phố Seongnam gọi cho cho cậu, hỏi hôm nay chúng ta có đến không đó, để bà ấy còn chuẩn bị."
Minh Nguyệt miệng vừa nhai thịt gà vừa ngẩng lên nhìn cậu ấy:
"Cậu trả lời sao?"
"Tớ bảo, nát 11 giờ trưa sẽ gọi điện báo lại."
Nghe thấy vậy, Minh Nguyệt cầm điện thoại nhìn đồng hồ. Cô giật mình bởi trên màn hình hiển thị đã hơn 11 giờ. Cô vội vàng nhấn gọi điện. Căn nhà này là cô nhờ một người chị quen đang sống ở gần đó tìm giúp, giá cả hợp lý cộng thêm gần quán cô chuẩn bị đến làm. Chỉ cần đi bộ khoảng 30 phút là đến, còn đi xe buýt thì rất nhanh, vô cùng tiện lợi. Tiếng chuông đổ đến hồi thứ 4 thì mới có người bắt máy. Minh Nguyệt lễ phép chào hỏi, rồi cô nói sẽ đến vào buổi tối. Bởi thời gian từ đây đi lên đó phải mất hơn 4 tiếng, còn chưa tính thời gian có thể tắc đường. Khi bà chủ nhà cúp máy, Minh Nguyệt mới bỏ điện thoại xuống bàn, bắt đầu tập trung càn quét đồ ăn.
Ăn xong Minh Nguyệt rửa bát, sau đó dọn dẹp đồ. Nồi cơm điện hay nồi niêu các cô đều mang đi, nếu không đến đó lại phải mua, dù sao cũng mất tiền thuê xe vì vậy mang được gì cứ mang. Khi đóng gói tất cả gồm có 4 vali và hai thùng giấy lớn. Trong thùng giấy gồm có chăn và thùng còn lại là đồ dùng trong bếp. Đấy là cô đã cất bớt vào vali rồi.
"Tớ nghe nói ở seongnam rất đẹp, tớ thật sự rất mong chờ, được đến đó ngắm nhìn một lần cho biết."
Nghe Nhã Vy nói vậy cô mỉm cười, vừa cẩn thận kiểm tra xem còn bỏ sót gì không vừa đáp:
"Cậu chưa đến trung tâm seoul bao giờ phải không? Đến đó đi, tớ đưa cậu đi, tớ đến đó một lần rồi đẹp lắm."
Nói vậy nhưng cô cũng không có bao nhiêu hứng thú với nơi phồn hoa đó, đứng giữa dòng người làm cảm giác cô đơn và lạc lõng của bản thân, càng phóng đại hơn bao giờ hết. Nhã Vy cũng cười, tự nhiên nàng cảm thấy đã có thêm động lực cho tương lai vô định của mình. Nụ cười của nàng thoáng cứng lại khi nhớ đến lúc sáng, mẹ đã nhắn tin trách nàng không gửi tiền về khiến cho em trai phải chịu khổ trong nhà giam. Bọn họ còn bị gia đình nạn nhân và làng xóm chửi rủa, xem thường. Nhã Vy thấy áy náy, nhưng nàng cố kiềm lại cảm giác tội lỗi này. Minh Nguyệt nói đúng, nàng càng nhượng bộ và lấy lòng họ sẽ không biết ơn mà sẽ ngày một trở nên quá đáng hơn. Hơn nữa nàng cũng mệt rồi, chỉ biết cho đi nhưng lại không hề nhận lại được một câu hỏi thăm hay cảm ơn khiến nàng mệt mỏi và kiệt sức, nàng muốn buông xuôi và không muốn để ý đến nữa.
Bỗng nhiên không gian im lặng, làm cô nhíu mày. Quay đầu lại, liếc nhìn cậu ấy. Nhìn vẻ mặt ủ rũ và mệt mỏi của cậu ấy làm cô không kìm được quan tâm hỏi:
"Có chuyện gì à?"
Nhã Vy bừng tỉnh, nở nụ cười gượng gạo:
"Không có gì!"
Minh Nguyệt nhìn cậu ấy, cô không gặng hỏi. Dù có thân thiết thì cũng nên để cho cậu ấy có sự riêng tư, nếu muốn kể cô sẵn sàng nghe, còn không cô sẽ không nhất thiết phải truy cứu cho bằng được. Cô quay lại tiếp tục làm việc của mình.
Khoảng 4 giờ chiều, anh tài xế sau khi trả khách về gần đây rồi mới vòng xe lái đến chỗ cô đón. Minh Nguyệt nhìn chiếc xe quen thuộc dừng bên cạnh. Anh Huy từ ghế lái bước xuống. Sau một năm không gặp, anh ấy vẫn vậy, không thay đổi gì nhiều.
Anh Huy nở nụ cười tươi để lộ hai má lúp đồng tiền rất duyên, hướng cô vẫy vẫy tay:
"Nâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ người đẹp."
Minh Nguyệt cũng cười đáp:
"Em vẫn khỏe, anh thế nào?"
"Người vẫn khỏe, chỉ là túi tiền không khỏe thôi."
Minh Nguyệt nhíu mày:
"Không phải anh vẫn còn cá độ đó chứ? Đã bảo bỏ đi rồi mà. Bị chủ nợ đuổi đánh một lần còn chưa sợ à?"
Anh Huy mở cốp phía sau xe, giúp các cô cầm vali mang lên xe. Anh nhìn sang Nhã Vy, ánh mắt anh sáng lên, giọng không ngừng cảm thán nói:
"Bạn em à? Xinh thế."
"Chào anh!"
Nhã Vy khẽ cúi đầu ngại ngùng chào. Anh Huy bối rối, đỏ mặt gãi đầu chào đáp lại. Khi đã mang hết đồ chất lên xe, còn phải để cả trên ghế phía sau mới hết đồ.
Minh Nguyệt ngồi ghế phụ lái, còn Nhã Vy ngồi phía sau. Khi bắt đầu lái ra đường, anh Huy mới đáp lại lời cô:
"Từ lần đó anh có chơi nữa đâu. Nhưng cái số anh sao á, cứ không vì chuyện này thì chuyện khác tiền sẽ cứ vậy mà từ túi mình sang túi người khác. Lúc thì mẹ ốm, rồi sửa nhà hay con gái bị tai nạn, tất cả đều cần tiền."
Minh Nguyệt:
"Nhưng đều là việc tốt, lên làm cả mà."
"Đúng anh cũng không hối hận."
Anh chuyển chủ đề nói:
"Mà hai em tìm được việc ở đó rồi hả?"
Minh Nguyệt gật đầu:
"Đúng em tìm được rồi. nên mới đến đó!"
"Ở thành phố đó mấy hôm trước, anh cũng có chở mấy khách lên đó rồi. Toàn là ông bà già, lên đó làm ở công ty. Mà xưởng giặt này mệt lắm không biết các bác có làm được không?"
"Làm xưởng vẫn tốt hơn là làm ngoài đồng. Những xưởng đó lương không cao nên thanh niên không muốn làm, họ chỉ có thể thuê người lớn tuổi, nhưng người lớn tuổi lại khó lòng mà trụ lâu được."
Minh Nguyệt ở đủ lâu để biết và hiểu mọi công việc bên này. Cô cũng từng đi làm ngoài đồng trồng tỏi, thật sự rất cực. Ngay cả người tập võ như cô mà buổi tối trở về cả người còn đau nhức. Nhưng lương đổi sang tiền Việt rất cao, khi đó mới sang chưa biết nhiều cũng không biết có thể đi đâu, cô vừa học vừa làm. Ngày nghỉ sẽ đi làm đồng, buổi tối nhận tiền ngay cũng giúp bản thân giảm bớt khó khăn khi phải tự mình sống ở bên này, không có bất cứ một sự trợ giúp nào từ người thân cả.
Còn nhớ khi đó, cô về đến nhà vừa mệt vừa đói, đã vậy còn bị người dẫn đoàn bắt nạt trừ đủ thứ tiền khi nhận tiền chỉ còn đúng một nửa số tiền mà cô ta đã hứa, nhưng lúc đó cô không có lựa chọn chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp tục đi làm, không có người quen có khổ cũng không biết nói với ai, tủi thân đến mức tự mình ôm gối khóc. Nhớ lại những ngày tháng khó khăn đó, trong lòng cô nặng trĩu.
"Anh lái xe, lên gặp nhiều người lắm. Toàn ông bà được con bảo lãnh sang, đi làm bị công an ập đến chạy, không bị bắt lại vừa ảnh hưởng con gái vừa phải về nước, có khi sau này khó sang. Cứ bảo sang Hàn sướng, nhưng đấy chỉ là với những người họ lấy được chồng tốt không phải đi làm, hay những người có khả năng đi làm cho những nơi tốt, những công ty thì họ thấy sướng thôi. Chứ ở bên này áp lực kinh khủng, phân chia giàu nghèo ở đất nước tư bản lại càng rõ rệt hơn bao giờ hết. Anh với chị tính rồi, sau này cũng muốn cùng gia đình về Việt Nam sống."
Minh Nguyệt cùng Nhã Vy ngồi nghe anh ấy thao thao bất tuyệt, nhờ có anh Huy mà quãng đường dài này không tẻ nhạt mà trở nên vô cùng nhộn nhịp, giữa tiếng cười và tiếng nói chuyện không ngừng. Xe đi được hơn 2 tiếng thì dừng lại tại một trạm dừng chân giữa đường cao tốc.
Trạm dừng chân này không hề nhỏ, ngược lại rất lớn. Ba người cùng nhau đi đến một quán cơm cuộn và bánh gạo cay. Gọi một bàn đầy đồ ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, không dám nói lớn mà ai nấy đều tự biết mà nhỏ giọng lại.Minh Nguyệt nhìn xung quanh khu này, cửa hàng quần áo rồi siêu thị mini đầy đủ mọi thứ, vô cùng tiện lợi. Ra đến bên ngoài, trong khi anh Huy vào quán cà phê còn Nhã Vy đi vệ sinh, Minh Nguyệt đứng cạnh xe, cô nhìn những ngọn núi đối diện trạm dừng chân.
Chiếc xe đỗ gần trạm xăng, trong khi đó một chiếc xe tải đang lái vào trạm xăng. Cô tinh mắt để ý thấy, gần đó có một đứa trẻ đang chạy ra trước đầu xe mà vị trí đó là vị trí mù của tài xế. Có người từ xa nhìn thấy cảnh này, họ sợ hãi gào thét muốn đánh động tài xế để họ dừng xe, hay muốn kinh động để đứa trẻ có thể nhận ra nguy hiểm mà tránh.
Minh Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, cô ở đầu bên này nhanh chóng lao ra ôm đứa trẻ, một tay cô giữ đầu, một tay ôm chặt thân thể cô bé, lăn một vòng trên đất rời khỏi phạm vi nguy hiểm. Nhìn chiếc xe tải không biết gì, cán qua vị trí của đứa bé vừa ở, cô sợ hãi đến tái mặt, nếu lúc đó cô phản ứng chậm có lẽ cô bé con này sẽ nguy hiểm mất.
Lúc này, có lẽ là vì có người ra hiệu cộng thêm những tiếng người kêu lên sợ hãi, người lái xe tải mới phanh xe dừng lại. Khi xuống xe, nghe mọi người kể, ông ta mới biết là có chuyện gì. Chân ông ta mềm nhũn, khi biết mình suýt thì gây ra chuyện lớn.
"Suýt nữa đứa trẻ đó nguy hiểm rồi."
"Cũng may là có cô gái kia dũng cảm, không lại có chuyện thương tâm mất."
"Mà cha mẹ của đứa bé là ai, mà để con chơi đùa ngoài đường nguy hiểm như vậy."
"Nhìn cô gái kia, không giống người Hàn lắm."
Dưới những tiếng bàn tán xung quanh, Minh Nguyệt ngửa đầu từ trên mặt đất, nhìn cô bé đang run rẩy, nép mình khóc trong ngực cô. Trong đám người, một người phụ nữ xinh đẹp hốt hoảng chạy đến, cô ấy khựng lại nhìn cảnh tượng trước mặt. Ánh mắt phức tạp và bi thương liên tục đảo từ người cô bé rồi nhìn sang cô. Chị ta hai mắt đẫm lệ, nê những bước chân lảo đảo trên đôi giày cao gót, bộ dáng giống như có thể ngã bất cứ lúc nào, đầu gối khụy xuống, tay run rẩy đặt lên vai cô bé:
"Ae ri à, mami đây. Mami xin lỗi!"
Minh Nguyệt vẫn nằm dưới đất, cô đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Trong lòng cô chấn động không thôi, người này có lẽ là người đẹp nhất cô từng gặp rồi, chị ấy còn đẹp hơn cả những ca sĩ, diễn viên trên tivi nữa. Ấn tượng nhất có lẽ là đôi mắt phượng long lanh ánh nước. Nếu nhìn lâu, khi bị đắm chìm, sẽ khiến cho bất cứ ai cũng đều muốn dang tay che chở. Sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi anh đào đỏ mọng quyến rũ, ngũ quan hài hòa khiến chị ấy xinh đẹp đến nghẹt thở. Chị ta rất cao, chắc là do góc nhìn, làm cho cô cảm thấy chị ấy cao khó với tới.
Thật sự là quá đẹp rồi, Minh Nguyệt ngây ngẩn nhìn chị ấy. Không hiểu vì sao trong đôi mắt đó, cô cảm thấy chị lại tỏ ra vô cùng bi thương, giống như mất rồi lại có được vậy. Cô nhìn đứa bé trong ngực mình, có lẽ đây là lý do khiến chị ấy có ánh mắt và biểu cảm đó, chắc chị ấy đã rất sợ hãi khi thấy con gái gặp nguy hiểm. Cô bé trong ngực cô run run, nhưng khi nghe được giọng quen thuộc của mami, bé con liền ngẩng đầu khỏi người vừa cứu bé.
Đôi mắt phượng bé nhỏ của cô bé rưng rưng đáng thương, giống như con mèo nhỏ bị kinh sợ nhìn mẹ, giọng non nớt run rẩy, ngắt quãng nói trong tiếng nấc:"Mami... Dodo sợ. Búp bê mami mới mua cho Dodo, bị rơi rồi. Dodo chỉ muốn nhặt lại thôi!"
Minh Nguyệt nhìn xuống gầm xe, lờ mờ có thể thấy trong gầm xe có vật gì đó nhỏ màu hồng phấn, cô đoán đó là búp bê mà cô bé nói. Hyejin dựng con gái dậy, ôm chặt vào lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của cô bé, nước mắt chị chảy thành dòng, sợ hãi ôm chặt con.
"Không sao, mẹ sẽ mua cho con con khác. Nhưng sau này không được chạy ra giữa đường như vậy biết không? Rất nguy hiểm."
Ae ri ngoan ngoãn đưa đôi tay nhỏ lau nước mắt cho mẹ, biết mình làm cho mẹ lo lắng. Cô bé ngoan ngoãn nhận lỗi:
"Dodo sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa. Mami đừng khóc!"
Updated 30 Episodes
Comments