Bạch Dương Quang mở mắt ra không lâu sau đó, mọi vật thay đổi, cậu thấy chính mình trong một cái gương nhỏ, xung quanh là màn không trống rỗng, cậu thấy mình lúc nhỏ, tay cầm một chiếc xe cảnh sát đồ chơi... thứ đồ chơi mà Bạch Dương Quang từng đã yêu thích nhất... Cậu im lặng nhìn mãi, cậu bé nhỏ ấy vẫn chơi mãi, trong một căn phòng gỗ, cậu biết nơi đó rất rõ, Bạch Dương Quang cười nhưng trong lòng lại không vui, lúc còn nhỏ, cậu nhóc đang chơi trước mắt cậu lúc này đây chính là quá khứ của cậu... Rồi bóng tối lại tiến đến từ trong góc gương, cứ từ từ, chậm rãi nuốt trọn mọi thứ trừ cậu nhóc ấy, trên tay rơi mất chiếc xe đồ chơi, Bạch Dương Quang lẫn cậu nhóc trong gương phải giật mình quay lại khi nhận ra tiếng hét thất thanh của một con người quen thuộc... Mọi thứ biến mất... chỉ còn Bạch Dương Quang ngồi một mình, một dòng lặp thời gian bắt đầu, cậu bé... à phải nói Bạch Dương Quang lúc nhỏ từ đâu đó chạy ngang qua nhưng không nhưng thấy cậu, một khuôn mặt sợ hãi từ một người phụ nữ nhìn cậu nhóc ấy, nói những lời van xin:
- Đừng! Bạch Dương Quang, con đừng qua đây! Họ sẽ làm hại con đấy!
- Mẹ ơi!_ Nước mắt dàn dụa trên mặt, cậu nhóc gọi tên mẹ nhưng người phụ nữ ấy biến mất ngay lập tức sau khi người đàn ông kia đã nở nụ cười gian ác trên môi, và cứ thế, nó bắt đầu quay lại lần nữa, cậu nhóc bước qua cậu rồi gọi tên mẹ, người mẹ biến mất rồi quay lại. Bạch Dương Quang đứng dậy, quá quen với khung cảnh luôn ám ảnh cậu từ nhỉ đến lớn, trước kia, Bạch Dương Quang thường hay khóc khi nhìn thấy cảnh này nhưng giờ thì không. Bạch Dương Quang bước đi, ngước nhìn một bóng đen càng ngày càng nhỏ lại đi nhiều, rồi lạnh lùng lướt qua một con quỷ khác đang cười như đang âm mưu thứ gì. Bạch Dương Quang bước tới một khung cảnh mà lúc nhỏ cậu đã nghe lén và nhớ lại...
- Tôi đã bắt được cô ấy, ngài muốn tôi làm gì nữa_ Đó là giọng của ba cậu, dần, một cơ thể người xuất hiện, theo sau đó là một bóng người mà cậu không nhớ rõ
- Tốt lắm! Tôi khá khen cho ông! Tôi cần đứa con của ông! Bạch Dương Quang!
- Hả?_ Cha cậu ngạc nhiên_ Tại sao lại là con trai tôi?
- Tôi tin rằng con trai ông sẽ giúp tôi hoàn thành ý nguyện
- Vâng! Tôi sẽ cho mời con tôi
- À... không cần đâu! Tôi không muốn nó nhìn thấy mặt tôi!
- Vâng ạ!
Bạch Dương Quang nhìn quanh, một bên, nơi cha cậu đang đứng, đồ đạc được hiện lên rõ nét còn bên kia, nơi người đàn ông kì lạ thì lại rất mờ nhạt. Cậu không quan tâm đến chuyện đó, Bạch Dương Quang chán nản ngồi xuống, nhắm mắt lại, cậu nhớ lại mình ngày xưa, cứ ngồi thế này, chờ mẹ về, hy vọng càng nhiều rồi thất càng đè nặng lên vai...
Comments