Chương 2

Chương 2

Trong suốt 5 năm học, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ luôn có thành tích cao nhất trường. Phải nói rằng, anh và cô có chỉ số IQ cao, nhưng, ngoài cô ra, anh lại không nói chuyện hay tiếp xúc với người khác. Có trao đổi với giáo viên thì cũng rất lạnh nhạt, nhưng vẫn giữ vẻ kính trọng, đúng mực.

Còn về phần Hàn Tiểu Tịch, cô vẫn luôn luôn chăm chỉ học tập, hòa nhã với bạn bè, dường như cô cố gắng cất nỗi đau mất mẹ trong lòng mình.

Tuy nhiên, vào một buổi tối trời mùa đông. Hạ Thiên Vũ ngồi trong phòng học, mới nhớ ra mình chưa trả lại vở bài tập cho cô. Quyển vở đó là bài giải mà cô nhờ anh xem giúp. Anh cầm từ chiều hôm qua vẫn chưa trả.

Hạ Thiên Vũ vội mặc áo khoác rồi cầm quyển vở đó sang nhà Hàn Tiểu Tịch.

Anh bấm chuông một hồi, sau đó, bác Lâm ra mở cửa. Hạ Thiên Vũ lễ phép chào bác rồi hỏi:

"Tiểu Tịch có ở nhà không ạ? Cháu muốn gặp bạn ấy một lát ạ."

Bác Lâm cười hiền hòa rồi tả lời:

"Tiểu thư đang trên phòng, cháu cứ lên đi."

"Cháu cảm ơn."

Anh đi nhanh lên phòng của cô. Vì từ thường xuyên đến đây, nên anh đã rất quen thuộc đường lối.

Đến phòng của Hàn Tiểu Tịch, anh đưa tay lên gõ nhẹ vài tiếng. Thế nhưng, không có ai trả lời. Anh định đưa tay lên gõ tiếp, thì cửa phòng khẽ hé ra. Cửa không hề khóa.

Hạ Thiên Vũ đẩy cửa bước vào, trong phòng không bật đèn, không gian tối như mực. Trong bầu không khí yên lặng, bỗng có tiếng thút thít, tiếng khóc nhỏ nhưng vô cùng thê lương. Anh lần lên tường rồi mở công tắc đèn lên. Ánh sáng chiếu lên bóng người con gái nhỏ trong góc phòng.

Hàn Tiểu Tịch đang ôm trong lòng mình một vật gì đó, đầu cô cúi thấp, để mái tóc dài che hết mặt.

Thấy ánh sáng, lại nghe tiếng bước chân đến chỗ mình. Cô từ từ ngước mắt lên, thấy anh, cô lại cúi xuống, nước mắt tiếp tục rơi như mưa.

Hạ Thiên Vũ không nói gì, chỉ lặng lặng ngồi xuống bên cô, đưa tay ra sau lưng cô, vỗ nhè nhẹ.

Không ai biết được, hai người họ như vậy bao lâu, chỉ biết rằng, cuối cùng, cô đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Sáng ngày hôm sau, tia nắng yếu ớt chiếu vào qua khung cửa sổ, Tiếng gõ cửa khiến hai người tỉnh giấc.

Cô và anh từ từ mở mắt ra, sau đó, anh nhìn cô, cô lại nhìn anh, và rồi...

"AAAAAAA SAO CẬU Ở ĐÂY?"

Hàn Tiểu Tịch hét lên, dường như, cô đã quên hết những chuyện tối hôm qua.

Hạ Thiên Vũ như chưa tỉnh ngủ, anh hời hợt trả lời:

"Hôm qua, mình sang trả cho cậu vở bài tập, sau đó, thấy cậu ngồi trong góc phòng, thế là mình ngồi cạnh cậu, rồi ngủ quên mất."

Đúng lúc đó, giọng nói của bác Lâm cất lên, đầy vẻ hoảng hốt:

"Tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?"

Lúc này, Hàn Tiểu Tịch gần như hiểu rõ mọi chuyện, cô liền nói:

"Dạ, cháu không sao, cháu vừa... vừa rơi xuống đất, cháu không có việc gì đâu, bác cứ... cứ đi làm việc đi, cháu... lát nữa cháu xuống nhà sau ạ"

Đợi khi tiếng bước chân của bác Lâm đã đi xa, cô liền quay sang, trừng mắt với anh.

Ký ức của tối ngày hôm qua dần hiện lên trong đầu cô, mặt cô tức khắc đỏ lên vì xấu hổ. Hàn Tiểu Tịch thẹn quá hóa giận, cảm giác như một bí mật hết sức quan trọng đối với mình bị người khác biết, cô thực sự rất tức giận.

Hạ Thiên Vũ cũng nhận ra mình đã thất thố, liền nói với cô:

“Mình thật sự không nhìn thấy gì hết, lúc vào phòng cậu đã ngủ rồi… Mình xin lỗi.”

Suy nghĩ một chút, Hàn Tiểu Tịch tự thấy mình có hơi quá đáng, bởi vì, Hạ Thiên Vũ cũng không có ý gì, chỉ đơn thuần là muốn trả lại vở bài tập cho cô mà thôi. Vả lại, anh cũng là bạn thân của cô, một bí mật nhỏ như vậy, anh biết cũng chẳng có vấn đề gì. Cô ngẫm nghĩ lại rồi lí nhí nói:

“Mình xin lỗi, đáng ra mình không nên tức giận với cậu. Cậu cũng không cần nói là không biết đâu. Sự thực là mình cũng rất nhớ mẹ, chúng ta là bạn nên cậu biết cũng không sao. Nhưng… xin cậu đừng cho người khác biết.”

Nghe cô nói như vậy anh bỗng cảm thấy hơi… hơi đau lòng.

Tiếp đó, Hạ Thiên Vũ chờ cô làm vệ sinh cá nhân rồi theo cô xuống nhà. Cả hai phải canh lúc không có người khác rồi anh mới ra ngoài. Nếu để ai đó phát hiện, anh ở trong phòng cô cả một đêm, dù là trẻ con nhưng cũng không hay.

Tuy nhiên, đêm ngày hôm đó, là lần đầu tiên, anh và cô ngủ cùng nhau. Là đêm mà cả hai sẽ cùng nhớ mãi.

Mùa xuân dần trôi qua, mùa hạ đang đến gần. Những cơn gió dịu dàng gần như không còn, ánh nắng cũng gay gắt hơn, hoa phượng vĩ dần nở rộ.

Năm nay, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ không đi du lịch như mọi năm, mà vùi đầu trong sách vở. Tuy không quan trọng bằng kỳ thi đại học, nhưng để thi vào một trường cao trung tốt, thì cũng phải nỗ lực và có kiến thức.

Đương nhiên, dựa vào quan hệ của nhà họ Hàn và nhà họ Hạ, thì việc xin vào một trường cao trung tốt là rất đơn giản. Thế nhưng, anh và cô đều muốn tự mình thi vào bằng chính kiến thức của mình, không phiền đến gia đình.

Ngày thi, mỗi người đều được ba hoặc mẹ mình đưa đến trươờn, lại giống như lúc tựu trượng, Hàn Tiểu Tịch cảm thấy chạnh lòng. Năm nay, vẫn là bác Lâm đưa cô đi thi. Hàn Lãnh Hải vẫn là lý do như mọi khi, vì có việc bận nên không đến được.

Bước vào phòng thi với tâm trạng khá lo lắng, nhưng khi tra tên trên danh sách ứng tuyển thì cô lại cảm thấy kinh ngạc. Hóa ra Hạ Thiên Vũ cũng thi vào cùng một trường với cô. Sau đó, lại nghe có tiếng gọi truyền tới:

“Hàn Tiểu Tịch! Thi cùng trường sao?”

Cô quay lại, mỉm cười với anh rồi đáp:

“Lại cùng trường rồi.”

“Thi tốt. Đừng lo lắng, nếu không thi đỗ, thì coi như cậu không đủ trình độ để chơi với tôi rồi.”

Tiếp đó, anh và cô cùng đến phòng thi, anh bình thường học rất giỏi nên nộp bài trước thời gian khoảng 20 phút, một lúc sau cô cũng hoàn thành bài thi.

Không biết có phải do lời động viên và nói đùa của anh không, mà cô cũng không bị áp lực, mọi sự lo lắng như tan biến hết. Bước khỏi cửa, cô đã thấy anh đứng đợi cô, trên tay còn cầm một chai nước. Vừa thấy Hàn Tiểu Tịch, anh liền đưa cho cô, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt có phần dịu dàng hơn.

Cô nhận lấy, nói cảm ơn sau đó, hai người ra về. Thời gian biết điểm là 10 ngày sau. Không ai hỏi ai có làm được không. Vì họ biết rằng, đối phương chắc chắn sẽ làm tốt.

Buổi tối 10 ngày sau.

Hàn Tiểu Tịch sang nhà Hạ Thiên Vũ ăn cơm. Diệp Linh Hồng vừa thấy cô, bà liền rời khỏi bếp, đi ra đón cô.

“Con chào dì.” Cô lễ phép chào hỏi.

Diệp Linh Hồng tuy đã ngoài gần 40 tuổi, nhưng trông bà vẫn còn rất trẻ, nhan sắc và làn da của bà còn khiến một số người phải khâm phục. Như là thời gian đã bỏ qua bà vậy. Bà mỉm cười rồi nói:

“Chào Tiểu Tịch, lâu rồi không gặp, dạo này lại cao thêm rồi, sắp thành thiếu nữu rồi ấy chứ. Mau vào ăn cơm thôi, bác nấu xong hết rồi.”

“Vâng ạ.”

Trong suốt bữa cơm, bà hình như đã bỏ qua con trai và con gái mình, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô. Hạ Thiên Vũ vô cảm không quan tâm lắm, Hạ Di Tâm thì luôn miệng nói đùa:

“Mẹ, đừng thiên vị con dâu mẹ như thế chứ, con cũng là con gái mẹ mà… gắp đồ cho con đi.”

Nghe Hạ Di Tâm nói vậy, Hàn Tiểu Tịch liền đỏ mặt, Hạ Thiên Vũ thì không tự nhiên mấy, quay sang trừng mắt với cô ấy. Diệp Linh Hồng thì cười đến mức sặc cả cơm.

“Ơ thằng bé này, chị nói sai gì à. Hôm nay chị mới thấy được biểu cảm thứ hai của mày đấy, trừng mắt với chị à, có tin chị kể hết tật xấu của mày cho em dâu nghe không?”

Lúc này, mặt Hàn Tiểu Tịch càng đỏ hơn, cô đang uống nước nên bị sặc. Hạ Thiên Vũ thì ho khan vài tiếng rồi nói:

“Chị đừng đùa nữa, ăn cơm đi, em gắp đồ ăn cho chị là được chứ gì.”

“Ôi, em trai thân yêu của chị lại gắp đồ ăn cho chị cơ đấy, bảo vệ vợ thế à?”

“Chị đừng nói đùa, bọn em chỉ là bạn thôi.”

Cô thấy anh đang giải vây cho mình cũng nói chen vào:

“Chị Di Tâm, bọn em chỉ là bạn thôi, bạn thôi.”

Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc. Thời gian kết quả thi được công bố cũng đã đến. Hàn Tiểu Tịch ở lại xem xong mới ra về.

Kết quả không ngoài dự đoán, Hạ Thiên Vũ đạt được số điểm cao nhất, còn cô ở vị trí thứ hai.

Với thứ tự trên bảng xếp hạng như vậy, cô và anh lại học cùng lớp với nhau.

Bầu không khí của tháng 9 thật mát mẻ, những cơn gió thoang thoảng khiến con người ta cảm thấy thật thư thái. Ngày đầu đến trường, Hạ Thiên Vũ đạp xe đưa cô đi. Nhớ lại hai lần trước, một mình cô sẽ cảm thấy cô đơn, anh không đành lòng.

Vì là buổi học đầu tiên, nhà trường vẫn chưa phát đồng phục, thế nên, học sinh mới sẽ được mặc đồ tự do.

Không hẹn trước, cô một người mặc chiếc áo sơ mi tím dáng oversize, cùng chiếc quần thô màu vàng nâu. Còn anh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với một chiếc quần cùng màu với quần của cô.

Nhìn hai người giống như đang mặc đồ tình nhân. Khuôn mặt cô được đánh một lớp son nhẹ, làn da trắng, xinh đẹp động lòng người. Còn anh, vẫn sắc mặt lạnh lùng, ngũ quan tinh tế, đẹp trai như mấy tiểu thịt tươi vậy.

Hai người đi cùng nhau dưới ánh nắng nhẹ nhàng, trông như một cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi dạo.

Vào đến lớp, vẫn như thói quen cũ, anh và cô ngồi cùng nhau, bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ.

Tiết đầu tiên là thời gian dành cho học sinh và giáo viên chủ nhiệm lớp làm quen và giới thiệu. Năm nay, chủ nhiệm lớp 10-A là thầy dạy Văn, tên Quý Hải Thành. Nổi tiếng với biệt danh Thành biến thái, vì sựu biến thái trong việc giao bài tập về nhà. Tuy nhiên, ông lại rất có kinh nghiệm trong việc dẫn lớp, luôn luôn đứng đầu trường, và có chất lượng học sinh tuyệt vời.

Ngày đầu đến lớp, thời gian trôi khá nhanh, cô lại làm quen được với nhiều bạn mới.

Nồng nàn hoa sữa lúc thu sang, buổi tối, Hạ Thiên Vũ ngồi bên cửa sổ, thưởng thức hương hoa sữa, lòng thầm nghĩ: Sắp đến sinh nhật Tiểu Tịch rồi!

Chớp mắt đã một tuần trôi qua, về cơ bản cô và anh học tập bình thường, lúc đi, khi về cả hai đều cùng nhau như hình với bóng. Cảnh tượng buổi chiều, bóng dáng hai người, một nam một nữ ở độ tuổi thiếu niên đẹp nhất cùng ngồi trên một chiếc xe đạp, ánh nắng bao trùm lên khiến người ta nhìn vào thấy được sự tươi trẻ, kinh diễm.

Vừa đạp xe, anh vừa nói:

“Tiểu Tịch, tối nay sang nhà tôi ăn cơm nhé?”

“Ừm, hôm nay có việc gì sao?” cô hỏi.

“Đúng vậy, có việc rất quan trọng.” Môi anh khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười đẹp động lòng người.

Hàn Tiểu Tịch đúng giờ hẹn liền đến nhà anh, cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc buông xõa tự do, trông cô xinh đẹp theo kiểu thuần khiết, trong sáng.

Thấy cửa không mở, cô liền bước vào, trong nhà lại chẳng có ai, chỉ thấy một tờ giấy nhỏ, cô cầm lên. Chữ trong đó là của Hạ Thiên Vũ, có ghi: Hoa viên phía sau.

Hàn Tiểu Tịch đã quen với cách nói ngắn gọn của anh, nên có thể hiểu được ngay. Cô vô thức cất mảnh giấy vào trong túi, rồi tiến về phía hoa viên.

Vừa đẩy cửa bước ra, một tiếng pháo giấy nổ lên, khiến cô giật mình. Chưa kịp định thần lại, thì bài hát Happy birthday được ngân vang.  Khi đã xác nhận được chuyện gì đang xảy ra, cô chợt thấy ấm lòng.

Từ đằng phía sau bước đến, trên tay anh cầm một chiếc bánh gato, đi về phía cô. Anh nói:

"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tịch! "

Rồi Hạ Di Tâm và Diệp Linh Hồng đồng thanh nói:

"Tiểu Tịch! Chúc mừng sinh nhật.

Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cô. Từ sau khi mẹ mất, cô cũng không còn tổ chức nữa. Vì vậy, cô đã sớm quên đi ngày này rồi. Chỉ là mọi năm, anh vẫn luôn bên cạnh cô, chúc sinh nhật cô. Năm nay, còn tổ chức sinh nhật cho cô nữa. Cô cảm động, khóe mắt nóng lên, giọt lệ khẽ rơi xuống.

Thấy cô khóc, anh cuống lên, nhưng Diệp Linh Hồng đã trấn tĩnh anh bằng một ánh mắt, sau nói cười, nói:

"Tiểu Tịch, ngày vui thế này sao lại khóc, con phải cười lên chứ. Tuổi 16 là độ tuổi đẹp nhất, dù cô biết con khóc vẫn rất xinh, nhưng khi cười con còn xinh hơn. Ngoan nào, thổi nến đi con. "

Hạ Di Tâm cũng cười haha:

"Chị cũng muốn được tổ chức sinh nhật bất ngờ như thế này, mà mẹ và thằng em trai này có chịu làm đâu. Chị ghen tị với em quá... "

Nghe Hạ Di Tâm nói vậy, cô cũng không khóc được nữa, thoáng chốc, mặt đã ửng đỏ.

Cô nhìn anh, chắp hai tay lại, khóe miệng cong lên, thầm ước. Sau đó, từ từ thổ tắt nến.

Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó, Diệp Linh Hồng và Hạ Di Tâm lần lượt tặng quà cho cô.

Tiếp đó, bốn người ngồi quanh chiếc bàn đã được bày sẵn các món ngon cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp này.

Sau khi ăn xong, Hạ Di Tâm phụ Diệp Linh Hồng dọn dẹp. Hàn Tiểu Tịch định giúp đỡ nhưng bị bà từ chối, bà nói:

"Hôm nay con là nhân vật chính, sao có thể để con làm những việc này, con cứ nhồi đó, một lát nữa cô lên nhé. "

Bà đã nói như vậy rồi, cô cũng chẳng nói thêm được gì đành ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống chiếc bàn trà, thưởng trà hoa nhài. Vị hoa nhài tan dần trong khoang miệng, kết hợp với hương hoa sữa theo gió nhẹ thoang thoảng bay qua, khiến cô cảm thấy thật thoải mái.

Hạ Thiên Vũ ngồi ở phía đối diện, đưa cho cô một chiếc hộp trong suốt, nói:

"Quà cho cậu. "

Cô nhận lấy, nhìn vào bên trong rồi kích động hét lên:

"Aaaaa, Thiên Vũ, cảm ơn cậu, là hoa lavender sao? Thích quá, cảm ơn cậu nhé. "

Thấy cô vui vẻ, trong lòng anh cũng vui theo, miệng khẽ cười.

Như nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi:

"Ơ, sao cậu biết mình thích lavender? "

Anh không nhanh không chậm, đáp lại cô:

"Cậu từng nói. "

"Khi nào vậy? "

"Hồi tiểu học."

"A... "

Hàn Tiểu Tịch không ngờ rằng, chỉ nói vu vơ như vậy mà anh vẫn nhớ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Cô bỗng thấy tim mình đập nhanh. Vì điều này, ngay cả ba cô cũng không biết.

Nói đến ba mình, đã một tháng rồi cô chưa gặp ông. Mà chắc ông cũng chẳng nhớ hôm nay là sinh thần cô đâu.

Ngồi nói chuyện ở nhà Hạ Thiên Vũ đến gần 10 giờ cô mới về.

Mở cửa bước vào, bác Lâm nói cho cô biết, ba cô đã về. Nghe vậy, cô liền vui mừng, chạy đến phòng ông.

Gần đến cửa phòng, cô nghe thấy ông đang nói chuyện điện thoại, bất giác, cô đứng nhoài cửa... nghe trộm.

"Bạch Liên, anh lại nhớ em rồi, chuyến du lịch này thế nào? Anh phải bỏ rơi con gái mình để đi cùng em đó."

Dừng một hồi, ông nói tiếp.

"Anh biết rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến em đường đường chính chính trở thành Hàn phu nhân, còn về Tiểu Tịch, nó chắc chắn sẽ không phản đối. Hơn nữa Tiểu Tư cũng bằng tuổi Tiểu Tịch, hai đứa nó sẽ là chị em tốt. "

"Đừng nói đến chuyện đó nữa, cái chết của bà ta không liên quan đến chúng ta."

"Anh đã nói em không cần phải lo rồi, nếu nó phản đối, thì anh cũng không cần đến nó nữa, chúng ta còn có Tiểu Tư mà, con bé vừa thông minh, lại xinh đẹp như vậy, đương nhiên anh thích con chúng ta hơn rồi... "

Đến đây, Hàn Tiểu Tịch không thể nghe được nữa, cô ngã quỵ xuống đất, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Cô cố dùng hết sức, chạy về phòng mình. Khóa cửa lại, cô không bật đèn lên, cầm lấy tấm ảnh của mẹ cô, ôm vào lòng. Cô khóc nấc lên, cô khônh tin vào tai mình. Ba cô rất yêu mẹ, làm sao có thể có người bên ngoài, có con riêng? Hơn nữa, còn bằng tuổi cô.

Cái chết của mẹ cô lại không đơn thuần là tai nạn. Vậy ai đã ra tay? Tại sao trong ngày sinh nhật vui vẻ của cô bỗng chốc đã trở nên đau khổ như vậy? Những hạnh phúc mà trước đây cô nhìn thấy đều là giả tạo.

'Nếu con bé không đồng ý, anh cũng sẽ không cần nó.' Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Hóa ra cô còn không bằng đứa con riêng.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, đó là nguồn sáng duy nhất chiếu lên thân hình nhỏ bé của cô,  cơn gió lành lạnh thổi qua cửa sổ, khiến tóc cô rũ xuống che hết khuôn mặt.

Nước mắt cô rơi như mưa, tim cô đau nhói. Nhớ đến mẹ, cô lại càng khóc lớn hơn.

Giờ cô đã hiểu tại sao bà lại muốn cô mạnh mẽ, bà đã đoán trước được rằng, có ngày cô sẽ biết được sự thật đau khổ này.

Cô phải thật mạnh mẽ, phải đòi lại những gì là của cô, phải bắt những người gây nên cái chết của mẹ cô phải trả cái giá thật đắt.

Nhưng hãy cô yếu đuối một lần cuối cùng...

 

 

 

 

Hot

Comments

thu truc vuong

thu truc vuong

Đọc đoạn cuối mà rơi nước mắt luôn á

2021-12-11

1

ngochi

ngochi

Ngọc đã đến, mong được tương tác lâu dài ạ.

2021-10-18

1

Cát Võ

Cát Võ

tui mong là có dụ, sau này ổng bt bà kia đến vs ổng vì tiền, đứa cn gái đó cx ko phải cn ổng mà là vs thak khác. Tui mong sau nghiệp quật nhìu. À mà có ai nghĩ giống tui ko? cn Tiểu Tư đó sau là tỉu tam, trà xanh ,dành bồ vs nu9

2021-10-17

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Episode 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Bạch liên hoa hay là ngây thơ?
71 Chương 71: Nhận ba mẹ nuôi.
72 Chương 72: Kích tình mãnh liệt
73 Chương 73: Hôn lễ của Hàn Lãnh Hải - 1
74 Chương 74: Lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
75 Chương 75: Hàn đại tiểu thư chân chính
76 Chương 76: Tháng 9 năm nay, tôi tròn 25 tuổi.
77 Chương 77: Cố tình hay cố ý? Đều là một mà!
78 Chương 78: Gậy ông đập lưng ông.
79 Chương 79: Cảm giác khác lạ.
80 Chương 80: Buông bỏ.
81 Chương 81: Ai cũng có một người sâu kín trong lòng.
82 Chương 82: Lời thật lòng.
83 Chương 83: Thái độ cợt nhả.
84 Chương 84: Tình địch năm nào.
85 Chương 85: Một tia sáng bi ai.
86 Chương 86: Lần cuối cùng: Ân đoạn nghĩa tuyệt.
87 Chương 87: Năm tuần.
88 Chương 88: Câu chuyện năm xưa.
89 Chương 89: Người trước tạo nghiệt, người sau gánh.
90 Chương 90: Ổn thỏa.
91 Chương 91: Hàn tổng
92 Chương 92: Dự án
93 Chương 93: Tiệc đính hôn
94 Chương 94: Công Khai
95 Chương 95: Sinh
96 Chương 96: Hoàn Chính Văn.
97 Ngoại truyện 1: Lý Vân Ca - Bạch Doanh Trần
98 Ngoại truyện 2 - 1: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
99 Ngoại truyện 2 - 2: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
100 Ngoại truyện 3 + 4: Hoàn.
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Episode 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Bạch liên hoa hay là ngây thơ?
71
Chương 71: Nhận ba mẹ nuôi.
72
Chương 72: Kích tình mãnh liệt
73
Chương 73: Hôn lễ của Hàn Lãnh Hải - 1
74
Chương 74: Lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
75
Chương 75: Hàn đại tiểu thư chân chính
76
Chương 76: Tháng 9 năm nay, tôi tròn 25 tuổi.
77
Chương 77: Cố tình hay cố ý? Đều là một mà!
78
Chương 78: Gậy ông đập lưng ông.
79
Chương 79: Cảm giác khác lạ.
80
Chương 80: Buông bỏ.
81
Chương 81: Ai cũng có một người sâu kín trong lòng.
82
Chương 82: Lời thật lòng.
83
Chương 83: Thái độ cợt nhả.
84
Chương 84: Tình địch năm nào.
85
Chương 85: Một tia sáng bi ai.
86
Chương 86: Lần cuối cùng: Ân đoạn nghĩa tuyệt.
87
Chương 87: Năm tuần.
88
Chương 88: Câu chuyện năm xưa.
89
Chương 89: Người trước tạo nghiệt, người sau gánh.
90
Chương 90: Ổn thỏa.
91
Chương 91: Hàn tổng
92
Chương 92: Dự án
93
Chương 93: Tiệc đính hôn
94
Chương 94: Công Khai
95
Chương 95: Sinh
96
Chương 96: Hoàn Chính Văn.
97
Ngoại truyện 1: Lý Vân Ca - Bạch Doanh Trần
98
Ngoại truyện 2 - 1: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
99
Ngoại truyện 2 - 2: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
100
Ngoại truyện 3 + 4: Hoàn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play