Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 1

Chương 1:

Dưới tán cây hoa phượng phượng, một cô bé với mái tóc ngắn, bù xù đang vùi mặt mình vào đầu gối, tiếng khóc thút thít cùng tiếng nấc thay nhau vang lên. Bé gái đó là Hàn Tiểu Tịch. Bỗng nhiên, có giọng nói vang lên:

"Cậu không sao chứ?"

Theo phản xạ, Hàn Tiểu Tịch ngước lên, trước mặt cô là một cậu bé cũng chạc tuổi cô, trông rất đáng yêu nhưng trên khuân mặt lại có phần lạnh nhạt cùng hờ hững.

"Tớ,... tớ không sao!"

Hàn Tiểu Tịch lắp bắp trả lời.

"Không sao là tốt, nín khóc đi, con gái khóc nhiều sẽ xấu đó, mẹ mình nói thế!"

Vừa nói cậu bé kia vừa lấy chiếc kẹo mút màu hồng hình con thỏ đưa cho cô.

"Cậu tặng mình à?"

Hàn Tiểu Tịch hỏi

"Cho cậu, nhận rồi thì đừng khóc nữa nhé?"

Hàn Tiểu Tịch, nhận lấy, dùng mu bàn tay nhỏ nhắn mập mạp đưa lên mặt lau hết nước mắt đi, trong mắt ánh lên một tia sáng, miệng cô bất giác cười tươi. Thấy vậy, cậu bé kia liền nói:

"Cái này là ban nãy được tặng kèm, mình không thích ăn nên mới cho cậu thôi!"

 

 

"Cảm ơn cậu. À, mình là Hàn Tiểu Tịch, mình 3 tuổi, còn cậu?"

Giọng nói của cô bé Tiểu Tịch trong trẻo, tiếng nấc ban nãy cũng biến mất hoàn toàn, trên khuôn mặt trắng mịn lúc này chỉ còn lại nụ cười đáng yêu.

"Mình tên Hạ Thiên Vũ, 3 tuổi, mình mới chuyển đến đây, mong được giúp đỡ!"

Hàn Tiểu Tịch cười cười, cô bé rũ mắt xuống, hàng mi khẽ rung động, lát sau cô ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Hạ Thiên Vũ! Chúng mình làm bạn nhé?"

Hạ Thiên Vũ gãi gãi đầu, đáp lại.

"Mình cũng đang có ý này, mà cậu có thể gọi mình là Thiên Vũ. Mình có thể gọi cậu là Tiểu Tịch được không?"

"Tất nhiên là được rồi."

Ánh nắng vàng cam dần nhạt đi, mặt trời khuất sau ngọn núi phía xa xa. Hạt nắng cuối cùng khẽ rơi trên mái tóc của hai đứa trẻ. Dưới tán hoa phượng đỏ rực, trên thảm cỏ xanh mượt, vương vấn trong không khí hương hoa nhàn nhạt, ánh tịch dương như cố gắng tỏa ra vẻ đẹp trước khi nhường chỗ cho màn đêm, Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ, lần đầu gặp mặt.

2 năm sau.

"Hạ Thiên Vũ! Sao cậu luôn để mặt lạnh vậy? Cậu cứ như thế, sau này sẽ không ai chơi cùng đâu."

Hàn Tiểu Tịch hai tay khoanh trước ngực, học tập dáng vẻ người lớn, hơi ngước mắt nhìn Hạ Thiên Vũ, bắt đầu lên lớp phàn nàn về sự lạnh nhạt đối với mọi thứ của cậu bé.

"Tớ không cần họ, cậu chơi với tớ là được rồi!"

Nói xong, Hạ Thiên Vũ nở một nụ cười, nụ cười khá hiếm gặp.

"Lần đầu tớ thấy cậu cười đấy, câu cười lên nhìn đẹp lắm."

Hàn Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, bắt đầu tán dương.

"Cảm ơn! Chúng mình sắp vào lớp 1 rồi, cậu đã chuẩn bị gì chưa?"

Đề tài được cậu bé Thiên Vũ thay đổi.

"Đương nhiên rồi, mẹ tớ nói hôm nay mẹ sẽ cho tớ bất ngờ đấy!"

Nói xong, ánh mắt của Hàn Tiểu Tịch sáng lên, như thể đó là một bất ngờ mà cô bé biết chắc rằng, cô sẽ rất rất thích nó.

"Ừ"

Nhfin khuôn mặt kia của Tiểu Tịch, Hạ Thiên Vũ thấp thoáng nụ cười trên khóe miệng.

Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ đang nói chuyện vui đùa thì tiếng bác Lâm vang lên:

"Tiểu Tịch! Tiểu Tịch!"

"Cháu ở đây ạ!"

Hàn Tiểu Tịch giơ tay lên vẫy bác Lâm. Thấy Tiểu Tịch đang ngồi dưới gốc cây, bác Lâm liền chạy đến. Cô bé thấy trên mặt bác có sự lo lắng, lại nghĩ rằng do mình đi chơi, để bác Lâm tìm không thấy, nên liền nói:

"Cháu chơi với Thiên Vũ, không có chuyện gì đâu ạ."

Sau đó Hạ Thiên Vũ cúi đầu chào bác Lâm.

"Tiểu Tịch, mau về thôi, mẹ cháu xảy ra chuyện rồi!"

Hàn Tiểu Tịch ngẩn người ra, nhanh chóng hỏi:

"Mẹ... mẹ cháu làm sao cơ? Mẹ cháu bị làm sao?"

Khuân mặt lo lắng, sợ hãi, cả người run cầm cập.

"Hàn phu nhân đang trong bệnh viện, hình như là bị tai nạn giao thông, chúng ta cùng đến bệnh viện thôi, sợ là không kịp nữa rồi..."

"Vâng vâng ạ, chúng ta đi thôi"

Hàn Tiểu Tịch đang định đứng dậy, nhưng chân không còn sức lực, liền ngã xuống, may mà Hạ Thiên Vũ đỡ được.

"Cháu đi cùng hai người được không ạ?"

Bác Lâm lưỡng lự một hồi nhưng rồi cũng đồng ý. Ba người cùng đến bệnh viện, đều có chung một tâm trạng lo lắng.

----------------

Khi cả ba người đến bệnh viện, thì Hàn phu nhân đang trong phòng cấp cứu, Hàn Tiểu Tịch đảo mắt quanh căn phòng nhưng lại không thấy bóng dáng của Hàn Lãnh Hải đâu liền hỏi bác Lâm:

"Ba... ba cháu không đến ạ?"

Chưa kịp nghe câu trả lời thì bác sĩ từ trong phòng bước ra, thấy vậy bác Lâm cùng 2 đứa bé chạy đến, bác sĩ liền lắc đầu nói:

"Người nhà hãy vào nói lời cuối với bệnh nhân."

Sau đó bước đi. Hàn Tiểu Tịch chạy nhanh vào trong, cô mất hết bình tĩnh, thấy mẹ nằm trên giường, toàn thân đều là máu, thấm ướt cả xuống nệm giường. Nhìn con gái bước vào, Triệu Nguyệt Ảnh cố gắng nói:

"Tiểu.... Tiểu Tịch, mẹ... mẹ xin lỗi con, có lẽ mẹ không bảo vệ, không nhìn thấy con trưởng thành được nữa rồi, mẹ biết, mẹ là người mẹ tồi, nhưng con hãy hứa với mẹ phải sống thật tốt, con phải thật mạnh mẽ lên, mẹ không thể ở bên con được nữa rồi. Mẹ xin lỗi! Thiên Vũ, Tiểu Tịch bác nhờ con chăm sóc, bảo vệ nhé, coi như bác cầu xin con, được không?"

"Mẹ.... mẹ...không....không thể bỏ con được!... mẹ ơi...."

Giọng Tiểu Tịch đứt quãng, những giọt nước mắt trút xuống như mưa.

"Con.... con hãy... hãy hứa với mẹ nhé! Sống thật tốt, thật dũng cảm, mạnh mẽ! Mẹ sẽ… sẽ luôn ở bên con."

"Cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Tịch!"

"Con ... con hứa với mẹ!"

Bà cố nở một nụ cười, nụ cười cuối cùng của mình rồi nhắm mắt, trên môi vẫn còn nụ cười đó.

"Mẹ! Đừng đi mà, đừng.... dừng để con lại một mình.... con... con cầu xin mẹ đó..... mẹ đi rồi con phải làm sao?"

Hàn Tiểu Tịch khóc đến nỗi ngất đi, được bác Lâm đưa đến phòng khám. Hạ Thiên Vũ đứng ở đó khẽ nói: "Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc, bảo vệ Tiểu Tịch!"

Sau đó cúi người thật thấp.

Hàn Tiểu Tịch vì khóc nhiều nên bị ngất đi, khi cô tỉnh lại, thì đang nằm trên giường.

"Tỉnh rồi?"

Hàn Tiểu Tịch thấy Hạ Thiên Vũ ngồi cạnh giường liền hỏi:

"Mẹ... mẹ tớ đâu? Lúc nãy tớ gặp ác mộng, tớ mơ thấy mẹ tớ..."

"Không phải mơ đâu!"

Hàn Tiểu Tịch nghe thấy vậy liền ôm chầm lấy Hạ Thiên Vũ khóc không thành tiếng, hai người họ cứ như vậy, một người khóc, một người làm chỗ dựa cho người kia. Nước mắt của Hàn Tiểu Tịch làm ướt vai áo của Hạ Thiên Vũ.

"Cậu có muốn ra ngoài không? Mẹ cậu về rồi."

"Mình rửa mặt rồi ra ngay. Cảm ơn cậu!"

Đám tang của Triệu Nguyệt Ảnh cuối cùng cũng xong, hỏa thiêu là hình thức mà Hàn Tiểu Tịch chọn, tro cốt sẽ được cô rải ở vịnh Y, nơi mà bà thích nhất. Ở đó vừa có núi, vừa có biển, lại yên tĩnh, là một nơi rất đẹp.

Trong đám tang kéo dài 3 ngày, Hàn Lãnh Hải chỉ lui tới 1 lần để thắp nén hương cho có lệ, sau đó viện cớ là bận việc nên rời đi ngay, những việc còn lại đều giao hết cho người làm. Trong 3 ngày này, người luôn bên cạnh Tiểu Tịch lại là Hạ Thiên Vũ. Cậu vì sợ cô vì đau buồn quá mà không ăn cơm nên mới ở lại túc trực cùng cô. Hơn thế nữa, mẹ của Hạ Thiên Vũ là Diệp Linh Hồng cũng đồng ý và còn rất quan tâm Tiểu Tịch.

Sau đó, Hàn Tiểu Tịch vì chịu đả kích quá lớn dẫn đến sinh bệnh. Trong lúc cô ốm, Hàn Lãnh Hải cũng chỉ gọi điện thoại hỏi thăm chứ không hề về xem con gái mình như thế nào. Lần này, lại là Diệp Linh Hồng và Hạ Thiên Vũ chăm sóc cô.

Vào một buổi trưa, Hạ Thiên Vũ đang cùng ăn cháo với cô, hai người đang trò chuyện thì cậu bé lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ thẫm, rồi đưa cho cô.

"Đây là bất ngờ mà bác gái dành cho cậu, hôm đó sau khi cậu ngất đi, bác ấy đã đưa nó cho mình, nói phải đưa cho cậu và chuyển lời rằng bác ấy rất xin lỗi vì không tự tay đeo nó cho cậu."

Hàn Tiểu Tịch nghe Hạ Thiên Vũ nói vậy sống mũi cay cay, khóe mắt ửng hồng, một giọt nước mắt nóng hổi lại chảy dài trên má cô, vừa khóc vừa nói:

"Cảm ơn cậu Thiên Vũ, nhưng mình không cần nó, mình cần mẹ cơ!"

"Tiểu Tịch, cậu đừng khóc nữa, mẹ cậu chẳng phải là mong cậu sẽ mạnh mẽ sao, cậu khóc như này bác gái sẽ không vui đó! Ngoan đừng khóc nữa!"

Hàn Tiểu Tịch ngơ ngác, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong bệnh viện, tình cảnh ấy như thước phim tua chậm, cứ phát đi phát lại trong đầu cô, một đoạn ký ức đau thương mà bi ai.

"Mình nghe cậu!"

Lát sau, Tiểu Tịch nói rồi đưa tay lên lau những giọt nước mắt đi.

"Từ giờ̀ mình sẽ trở nên mạnh mẽ! Cậu luôn ở bên mình chứ?!"

"Tất nhiên rồi."

"Chúng ta cùng móc ngoéo nhé?"

"Được! Đã móc ngoéo rồi, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, giúp đỡ nhau, không được chia lìa!"

\==========================

Thời gian trôi qua, thời tiết dần chuyển sang mùa thu, không còn những ánh nắng gắt, những bông hoa phượng vĩ nở đỏ rực, tiếng ve kêu râm ran, mà thay vào đó là bầu trời trong xanh dịu mát, những bông hoa sữa nở rộ tạo mùi hương thơm ngát.

Sáng sớm ngày tựu trường, Hàn Tiểu Tịch thức dậy thật sớm, cô tự giác chuẩn bị quần áo, chải tóc, sắp sách vở… những công việc mà Triệu Nguyệt Ảnh thường làm cho cô.

Hàn Tiểu Tịch được bác Lâm đưa đến trường. Trong lúc chờ ông đi làm thủ tục nhập học, cô đi quanh sân trường ngắm cảnh.

Trên sân trường, các bạn học khác được ba mẹ mình đưa tới, họ vừa đi, vừa trò chuyện vui vẻ, mẹ của các bạn ấy chăm sóc, hỏi han một cách tỉ mỉ. Chỉ duy cô là không được ba mẹ đưa đi, nếu như… nếu như mẹ cô vẫn còn, thì ngày hôm nay, có phải mẹ cô sẽ đưa cô đến trường không?

Hốc mắt Hàn Tiểu Tịch đỏ lên, nhưng cô bé cố ngăn không cho giọt lệ rơi xuống. Điều chỉnh lại tâm trạng, cô lại tiếp tục ngắm quang cảnh sân trường.

Vừa đi, cô vừa ngẫm nghĩ, đã lâu rồi, cô không gặp Hạ Thiên Vũ, không biết anh học trường nào. Thế nhưng, một giọng nói quen thuộc cất lên, khiến cô bừng tỉnh:

“Hàn Tiểu Tịch!”

Cô quay người về chủ nhân của tiếng gọi, Hạ Thiên Vũ đứng dưới mái hiên, đang bước dần về phía cô.

Cô thoáng ngây người trong chốc lát, rồi nở nụ cười, chào lại anh. Hạ Thiên Vũ đến trước mặt cô, hỏi:

“Cậu học lớp nào?”

“Mình chưa biết, để mình đi hỏi bác Lâm.”

“Mình đi cùng cậu”

Đang đi, Hàn Tiểu Tịch chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi Hạ Thiên Vũ:

“Cậu cũng học trường này sao? Ai đưa cậu đến vậy?”

“Ừm, mẹ mình đưa đến, nhưng bà về rồi.”

“À….”

Thực ra, bạn đầu Hạ Thiên vũ không định học trường này, nhưng khi biết Hàn Tiểu Tịch học ở đây, anh mới đòi mẹ chuyển đến nơi này học.

Đến phòng hiệu trưởng, cô dừng lại, đưa tay lên gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng “Mời vào”. Cô cùng anh bước vào trong, thấy bác Lâm và thầy hiệu trưởng đang ngồi trên ghế nói chuyện. Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vu liền cất lời chào. Sau đó mới mở lời:

“Thưa thầy, bác Lâm, cháu muốn hỏi là cháu sẽ học ở lớp nào ạ?  Hơn nữa, cháu có một yêu cầu nhỏ ạ, không biết thầy có thể giúp cháu không?”

Thầy hiệu trưởng trả lời:

“Em được xếp vào lớp A1, còn về yêu cầu, nếu có thể thầy sẽ giúp em.”

Hàn Tiểu Tịch không suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Cháu muốn thầy giúp cháu giấu thân phận ạ. Cháu muốn được hòa nhập cùng các bạn mà không lo lắng về thân phận đại tiểu thư này, vì như vậy, có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến việc kết bạn cũng như học tập của cháu.”

Thầy hiệu trưởng kinh ngạc, một cô bé mới 6 tuổi đầu mà có thể nói và suy nghĩ như người trưởng thành như vậy sao? Thầy chậm rãi nói:

“Em chắc chắn chứ?”

Hàn Tiểu Tịch không do dự đáp:

“Vâng”

“Vậy được, thầy sẽ giúp cháu giữ kín thân phận.”

“Cháu cảm ơn.”

Sau đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ ra ngoài, lúc này cô mới hỏi:

“À đúng rồi, cậu học lớp nào?”

“Mình học cùng lớp với nhau.”

Nghe câu trả lời của anh, Hàn Tiểu Tịch bỗng nở nụ cười, tâm trạng chợt trở nên tốt hơn, cảm giác cô đơn ban nãy cũng dần biến mất.

 

 

Hot

Comments

tiểu lục

tiểu lục

Cách nch ko logic vs e 6 tuổi

2022-03-09

0

Kurokun 🌻🍀🥭

Kurokun 🌻🍀🥭

thich ghê

2021-11-07

1

10.2_1 _Doãn Bách Tùng

10.2_1 _Doãn Bách Tùng

truyện như cc

2021-11-05

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Episode 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70: Bạch liên hoa hay là ngây thơ?
71 Chương 71: Nhận ba mẹ nuôi.
72 Chương 72: Kích tình mãnh liệt
73 Chương 73: Hôn lễ của Hàn Lãnh Hải - 1
74 Chương 74: Lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
75 Chương 75: Hàn đại tiểu thư chân chính
76 Chương 76: Tháng 9 năm nay, tôi tròn 25 tuổi.
77 Chương 77: Cố tình hay cố ý? Đều là một mà!
78 Chương 78: Gậy ông đập lưng ông.
79 Chương 79: Cảm giác khác lạ.
80 Chương 80: Buông bỏ.
81 Chương 81: Ai cũng có một người sâu kín trong lòng.
82 Chương 82: Lời thật lòng.
83 Chương 83: Thái độ cợt nhả.
84 Chương 84: Tình địch năm nào.
85 Chương 85: Một tia sáng bi ai.
86 Chương 86: Lần cuối cùng: Ân đoạn nghĩa tuyệt.
87 Chương 87: Năm tuần.
88 Chương 88: Câu chuyện năm xưa.
89 Chương 89: Người trước tạo nghiệt, người sau gánh.
90 Chương 90: Ổn thỏa.
91 Chương 91: Hàn tổng
92 Chương 92: Dự án
93 Chương 93: Tiệc đính hôn
94 Chương 94: Công Khai
95 Chương 95: Sinh
96 Chương 96: Hoàn Chính Văn.
97 Ngoại truyện 1: Lý Vân Ca - Bạch Doanh Trần
98 Ngoại truyện 2 - 1: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
99 Ngoại truyện 2 - 2: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
100 Ngoại truyện 3 + 4: Hoàn.
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Episode 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70: Bạch liên hoa hay là ngây thơ?
71
Chương 71: Nhận ba mẹ nuôi.
72
Chương 72: Kích tình mãnh liệt
73
Chương 73: Hôn lễ của Hàn Lãnh Hải - 1
74
Chương 74: Lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
75
Chương 75: Hàn đại tiểu thư chân chính
76
Chương 76: Tháng 9 năm nay, tôi tròn 25 tuổi.
77
Chương 77: Cố tình hay cố ý? Đều là một mà!
78
Chương 78: Gậy ông đập lưng ông.
79
Chương 79: Cảm giác khác lạ.
80
Chương 80: Buông bỏ.
81
Chương 81: Ai cũng có một người sâu kín trong lòng.
82
Chương 82: Lời thật lòng.
83
Chương 83: Thái độ cợt nhả.
84
Chương 84: Tình địch năm nào.
85
Chương 85: Một tia sáng bi ai.
86
Chương 86: Lần cuối cùng: Ân đoạn nghĩa tuyệt.
87
Chương 87: Năm tuần.
88
Chương 88: Câu chuyện năm xưa.
89
Chương 89: Người trước tạo nghiệt, người sau gánh.
90
Chương 90: Ổn thỏa.
91
Chương 91: Hàn tổng
92
Chương 92: Dự án
93
Chương 93: Tiệc đính hôn
94
Chương 94: Công Khai
95
Chương 95: Sinh
96
Chương 96: Hoàn Chính Văn.
97
Ngoại truyện 1: Lý Vân Ca - Bạch Doanh Trần
98
Ngoại truyện 2 - 1: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
99
Ngoại truyện 2 - 2: Lục Tuyết Nhi - Hoàng Bạch Phong
100
Ngoại truyện 3 + 4: Hoàn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play