Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt có chút biến đổi, nhưng theo như ý cô gái, anh không lên tiếng hỏi nữa.
Đường gia vốn ở tận hải ngoại nên đường đi khá xa, đến nửa đường thì xe phải rẽ vào để đổ xăng.
Lúc dừng xe, Âu Dương Thiên Thiên quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, chợt thấy anh đang dựa người ra sau nằm nghỉ.
Mắt Âu Dương Vô Thần nhắm lại, anh hơi ngửa cổ, vòng tay lại ngồi im lặng.
Lúc này, cô mới có dịp nhìn kĩ gương mặt của anh. Không ngờ, Âu Dương Vô Thần lại đẹp đến mức này.
Lông mày rậm, đuôi mắt dài, đến lông mi cũng dày, mũi cao và thẳng, khuôn cằm sắc bén góc cạnh. Một khuôn mặt đẹp hệt như tạc tượng.
Âu Dương Thiên Thiên hoài nghi, đây thật sự là người Trung Quốc sao? Một "tác phẩm" như anh ta rốt cuộc đã được ai điêu khắc ra mà ảo diệu như vậy?
Ông trời ơi, đàn ông thôi mà, ông có cần ưu ái thế không? Nếu được thì ưu ái cho con đây này, nhìn muốn ghen tị luôn á!
Âu Dương Thiên Thiên ngắm Âu Dương Vô Thần 1 cách triệt để, cô ngó nghiêng qua lại khuôn mặt anh, không bỏ sót 1 chi tiết nào.
Nhưng càng nhìn, bất giác Âu Dương Thiên Thiên càng không tự chủ được mà tới gần, cô thất thần, dường như có chút lơ là.
Đúng lúc này, đột nhiên miệng cô tự động mở ra, lên tiếng:
- Anh hai\, em thích anh!
"..."
Lời vừa thốt ra, người đàn ông tưởng chừng như đang ngủ không thể nghe thấy lại đột nhiên mở mắt tỉnh dậy.
Sự choàng tỉnh của anh làm Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cuốn lấy lí trí cô trở về. Nhận ra mình vừa mới nói điều gì, cô ngay lập tức lùi người lại, đưa tay lên che miệng.
Ôi trời ạ, cái gì vậy? Tại sao cô lại nói ra câu đó chứ?
Âu Dương Thiên Thiên, cô điên rồi à?
Người đàn ông quay người nhìn cô, ánh mắt anh đen láy, lên tiếng:
- Cô vừa nới nói cái gì?
Gần như là theo bản năng, Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu lia lịa, đáp:
- Không có\, em không có nói gì hết!
Tài xế bên ngoài vẫn đang bơm xăng, hoàn toàn không biết bên trong xe đang có chuyện xảy ra. Âu Dương Vô Thần hơi dịch người tới, nhướn mày hỏi:
- Không có? Nhưng tôi lại nghe rất rõ....
Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, không kịp đợi anh nói hết lời, liền xoay người muốn mở cửa bỏ chạy.
Thế nhưng, như biết trước hành động của cô, Âu Dương Vô Thần ngay lập tức bắt lấy tay đang cầm chốt cửa, kéo ngược lại.
Người Âu Dương Thiên Thiên bị buộc xoay lại, anh chặn tay cô vào thành cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái.
Có chút sợ hãi, môi Âu Dương Thiên Thiên như run lên, cô chớp mắt, lắp bắp hỏi:
- Anh... anh hai\, anh làm gì vậy?
Âu Dương Vô Thần nhìn thẳng mắt cô, hỏi 1 lần nữa:
- Cô vừa mới nói gì? Nhắc lại tôi nghe xem!
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên cứng nhắc, cô liếm môi, có chút lảng tránh:
- Anh hai\, anh đang làm em đau đấy\, thả tay em ra trước được không?
Người đàn ông híp mắt, vẫn nhìn cô gái đang sợ hãi, nhưng không hề có ý muốn thả tay cô ra, chỉ lạnh nhạt nói:
- Nhắc lại!
Lần này, Âu Dương Thiên Thiên biết mình không còn đường thoát, nếu như không đưa ra câu trả lời thích đáng, thì người đàn ông này sẽ không chịu thả cô ra. Nhưng mà....
- Anh hai... anh nghe em nói. Thực ra... cái câu đấy không phải là em nói đâu\, em cũng không muốn nói nữa. Nhưng mà.... nó cứ tự thốt ra ấy. Anh\, anh tin em đi!
Âu Dương Vô Thần nhíu mày,càng nhìn càng nghi ngờ, lạnh giọng hỏi:
- Miệng của cô\, tại sao lại không tự chủ được? Cô chính là Âu Dương Thiên Thiên mà!
"...."
Đúng, cô chính là Âu Dương Thiên Thiên, nhưng cô không phải Âu Dương Thiên Thiên thật, anh trai à!
"...."
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, sau vài giây, cô nhắm mắt lại, nuốt một ngụm nước bọt, rồi mở mắt ra nói:
- Đúng\, em thích anh đấy! Thích từ rất lâu rồi. Nhưng mà\, em vẫn chưa nói ra được\, vậy nên lúc nãy là em không thể kiềm chế mới thốt ra.
- Em biết câu nói đó có ý nghĩa gì\, em cũng rất muốn giấu nó trong lòng mãi mãi\, nhưng em không làm được. Nếu như nó làm anh khó chịu\, thì cho em xin lỗi.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh nhìn cô, thật lâu không lên tiếng đáp lại.
Sự chờ đợi làm đầu Âu Dương Thiên Thiên như muốn nổ tung, cô cắn răng, lên tiếng:
- Em thích anh\, nếu anh thích em thì anh có thể nói. Nhưng nếu anh không thích\, thì làm ơn hãy thả em ra đi!
Một câu này, Âu Dương Thiên Thiên đã biết trước câu trả lời, cô gần như nắm trong tay 100% khả năng và đúng như dự đoán của cô, Âu Dương Vô Thần dần thả tay cô ra, lui người lại về phía sau.
Đúng lúc 2 người tách nhau ra, người tài xế cũng mở cửa đi vào trong, phát hiện không khí hơi kì lạ, người tài xế quay đầu nhìn lại nhưng không thấy gì đặc biệt, vậy nên tiếp tục lái xe rời đi.
Suốt nửa quãng đường sau đó, trên xe không phát ra bất cứ tiếng động nào nữa. Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên ngồi về hai góc của chiếc ghế, cả hai đều nhìn ra phía cửa kính bên ngoài, nhưng lại mang 2 tâm tư khác nhau....
Về đến Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Thiên mở cửa xe xuống trước, cô đi thẳng 1 mạch lên phòng mình, đóng cửa lại.
Thở dài 1 hơi, cô nằm ườn lên giường.
Âu Dương Thiên Thiên ơi là Âu Dương Thiên Thiên, cô bị điên sao, làm ơn đừng có nói những câu bất ngờ như vậy được không?
Biết trước kết quả như vậy rồi, tại sao cô vẫn cứ thích nói chứ?
Tôi thật sự không thể nào biện hộ cho cô thêm lần nữa đâu! Tổn thọ của tôi mất.
Âu Dương Thiên Thiên sờ một tay lên ngực mình, nơi đang đập có chút tê dại âm ỉ, khiến cô khó chịu nhíu mày.
Nơi này sao đột nhiên lại đau như vậy? Âu Dương Thiên Thiên, cô đang đau lòng sao? Là ai bảo cô nói rồi bây giờ lại đau hả? Cái đồ ngốc này!
Lắc đầu, cô gái từ trên giường bật dậy, đi đến chỗ bàn tự rót cho mình một ly nước. Uống một hơi thật nhiều nước, Âu Dương Thiên Thiên đặt lại ly xuống bàn, thở một cách nặng nề.
Nghĩ tới chuyện lúc nãy trên xe, cô lại thấy bực bội, bèn vươn tay rót tiếp một cốc nước nữa.
Đúng lúc này, có tiếng góc cửa vang lên, kèm theo 1 giọng nói lễ phép:
- Nhị tiểu thư\, ông chủ cho gọi cô xuống phòng khách\, có chuyện cần nói với cô!
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cầm ly nước lên uống, tiện miệng đáp:
- Ba tôi sao? Có chuyện gì vậy?
Người hầu nghe hỏi, ngay lập tức trả lời:
- Ông chủ muốn sắp xếp cho tiểu thư đi cùng thiếu gia làm việc ở công ty ạ.
"Phụt" - Nước chưa được nuốt xuống vừa vào miệng đã bị Âu Dương Thiên Thiên phun ra, cô nhăn mặt, theo bản năng thốt lên:
- Cái gì?
Âu Dương Chấn Đông ngồi trên ghế, bên tay phải là Âu Dương Vô Thần, hai người đang ngồi nói chuyện, bàn bạc về việc của công ty.
- Vô Thần\, lần này đến Thượng Hải\, sao đột nhiên lại muốn đưa Thiên Thiên đi cùng? Không phải mọi lần đều là con đi 1 mình sao? - Âu Dương Chấn Đông lên tiếng.
Nghe câu hỏi của ông, Âu Dương Vô Thần đảo mắt, không nhanh không chậm đáp:
- Con nghe nói em ấy học kinh doanh\, nếu như tốt nghiệp ra trường thì nên vào công ty chúng ta làm\, như vậy an toàn hơn.
Âu Dương Chấn Đông; "...."
Chuyện con bé tốt nghiệp đã là của 1 năm trước rồi, tại sao lúc đó không nghe con đề xuất ý kiến này chứ? Bây giờ mới nói, có phải hơi trễ không?
Âu Dương Chấn Đông chớp mắt, mặc dù có chút kì lạ nhưng vẫn gật đầu, nói:
- Được rồi\, như vậy cũng tốt. Dạo gần đây ba nghe nói việc làm ăn của nó không thuận lợi. Đi theo con\, có lẽ sẽ khiến nó học hỏi được nhiều điều hơn.
Âu Dương Vô Thần mím môi, bình tĩnh trả lời:
- Dạ ba.
"..."
Vẫn cứ cảm thấy có chỗ sai sai là sao nhỉ?
Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Thiên từ bên ngoài đi vào, cô vừa rời phòng của mình, đi từ hoa viên vào đây.
Nhìn thấy Âu Dương Chấn Đông và Âu Dương Vô Thần ngồi đó, trong lòng liền nổi lên 1 điềm không lành. Ngồi xuống ghế, cô lên tiếng hỏi:
- Ba\, gọi con có việc gì sao?
Âu Dương Chấn Đông nhìn cô, gật đầu nói:
- Đương nhiên là có chuyện. Thiên Thiên\, chiều nay con cùng Vô Thần đến Thượng Hải\, công ty chúng ta bên đó có 1 chút việc\, cần anh hai con giải quyết\, con đi cùng với nó đi!
Nghe xong, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Đi Thượng Hải? Nếu như là chuyện cần anh hai giải quyết\, tại sao ba lại muốn con đi cùng? Để làm gì chứ?
Âu Dương Chấn Đông nhìn qua Âu Dương Vô Thần, rồi nhìn lại cô, hắng giọng trả lời:
- Là thế này\, Vô Thần thấy con vừa tốt nghiệp\, công việc kinh doanh cũng chưa tới đâu\, nên muốn con theo học hỏi 1 chút. Bên công ty chúng ta chất lượng rất tốt\, con sang đó\, có thể tích lũy được kinh nghiệm rất nhiều! Hơn nữa\, con học về kinh doanh\, có thể sẽ có ý tưởng giúp được cho rắc rối của công ty chúng ta\, 1 công đôi việc\, rất tốt phải không?
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Cái gì mà tốt chứ? Cô tốt nghiệp hơn 1 năm rồi đó, lúc trước vứt cô ra đời với 1 số tiền rồi bảo cô tự xây dựng sự nghiệp sao không nói có cái trò này đi? Bây giờ nợ ngập đầu bảo đi học hỏi tích lũy kinh nghiệm là sao?
Âu Dương Thiên Thiên quay phắt nhìn Âu Dương Vô Thần, ánh mắt sắc bén.
Còn cái tên này nữa. Tự dưng bảo cô đi cùng là sao? Bệnh hả??
Âu Dương Vô Thần đương nhiên thấy ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng lại làm lơ như không thấy, anh ngồi im cầm trà lên uống một cách thư thả.
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô quay lại nhìn cha mình, lên tiếng:
- Ba à\, việc này con cảm thấy không tốt lắm\, dù sao chuyện công ty quan trọng\, ba cứ để anh hai đi một mình là được rồi\, không cần phải thêm con đâu.
Updated 371 Episodes
Comments
Đàm Tinh Tinh
chắc chị còn thọ để tổn???🤣🤣🤣
2022-02-13
6
nta231208
315 nì !!!
2020-09-27
3
Lan Nhi
302 nè
2020-09-22
3