Âu Dương Thiên Thiên ngơ ngác, cô nhìn bàn ăn dài ngoằn những món "đắt đỏ" và công phu, chớp chớp mắt. trời ạ, tính đãi tiệc hay gì? Một mình cô ăn hết cái này? Đùa!
Người hầu nhìn khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên biến đổi, theo bản năng nghĩ là cô không thích, liền nói:
- Tiểu thư\, cô không thích chúng sao? Vậy tôi sẽ cho người làm lại!
Dứt lời, nữ hầu quay ngược lại, phất tay cho đám người phía sau, họ ngay lập tức tiến lên, hành động như muốn mang đồ ăn xuống.
Thấy người hầu hiểu nhầm ý mình, Âu Dương Thiên Thiên liền chặn lại, cô vươn tay ra, lên tiếng:
- Không phải\, tôi không chê những thứ này. Nhưng mà... tôi không ăn nhiều như thế đâu\, vậy nên cô đừng mang thêm món ăn lên nữa\, được chứ?
Người hầu bây giờ mới hiểu ý của cô, nhanh chóng gật đầu, đáp:
- Vậy được\, tiểu thư cứ tiếp tục dùng bữa. Nếu như có chuyện gì\, xin ngay lập tức nói với tôi.
Dứt lời, người hầu liền cúi đầu, lui dần vào trong. Hành động vô cùng lễ phép và cung kính.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô lắc đầu, không biết phải làm thế nào nữa. Ở Âu Dương gia thì có người không tôn trọng cô, ở đây, lại có người quá tôn trọng cô, nhưng cái nào cô cũng thấy không quen cả.
Nhìn 1 chút, Âu Dương Thiên Thiên mặc kệ, cô quay lại với bữa ăn của mình, tiếp tục "chén" món thịt cực phẩm.
Đúng lúc này, 1 bóng người xuất hiện trước mặt cô, cùng với tiếng nói:
- Tiểu thư\, cậu chủ dặn cô ăn xong thì lên phòng anh ấy\, cậu chủ có việc muốn bàn bạc với cô.
Giọng nói nhẹ nhàng mà truyền cảm, làm Âu Dương Thiên Thiên có chút giật mình, cô ngước mặt lên, đập vào mắt là 1 người phụ nữ xinh đẹp, theo bản năng hỏi:
- Cô là ai?
Người phụ nữ nghe câu hỏi của cô, ngay lập tức trả lời:
- Xin chào tiểu thư\, tôi là quản gia ở đây\, tên Kỳ Ân\, rất hân hạnh được gặp cô.
Vừa nói, người phụ nữ vừa cúi đầu, thể hiện sự lễ phép và tôn trọng với cô gái trước mặt mình.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy câu trả lời, cô gật đầu, có chút "Ồ" lên ngoài ý muốn, nói:
- Vậy sao? Được rồi\, cảm ơn chị. Tôi sẽ lên phòng anh ấy ngay khi ăn xong!
Cũng không có gì ngạc nhiên nhỉ? Biệt thự này rộng lớn như thế, sao có thể không có quản gia được chứ?
Nhưng mà.... cô cảm thấy hơi bất ngờ đấy. Người quản gia này còn khá trẻ, độ tuổi chắc lớn hơn Âu Dương Vô Thần và cô một chút thôi, nhưng mà đã làm quản gia ở đây rồi, không giống những nhà giàu mà cô biết nhỉ? Bởi họ chỉ toàn tuyển người lớn tuổi và có lâu năm kinh nghiệm thôi.
Tuổi còn quá non thì làm sao quản lí được cả tòa biệt thự này chứ?
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên cúi xuống, dùng nĩa ăn tiếp phần ăn của mình. Thế nhưng, có một vấn đề là....
Sau 1s...
2s...
3s....
Bóng hình đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích, dường như, người phụ nữ đó không hề có ý rời đi.
"..."
Nói xong rồi, ở lại làm gì? Đợi cô đuổi hả?
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi ngước mặt lên, thấy Kỳ Ân vẫn đứng đó, cô nghiêng đầu, hỏi:
- Chị.... muốn ăn chung không?
Kỳ Ân cười nhẹ nhàng, khuôn mặt 360 độ không một góc nào thiếu lễ phép, đáp:
- Cảm ơn tiểu thư\, nhưng tôi sẽ ăn sau\, cô cứ thoải mái dùng bữa của mình đi!
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Chính là vì có chị ở đây nên tôi mới không thoải mái được đó. Cứ nhìn như vậy sao tôi ăn chứ?
Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô cảm nhận được ánh nhìn vô cùng sâu sắc và tò mò phát ra từ người đối diện, điều đó khiến cô hơi ái ngại, có cái gì mà nhìn dữ vậy? Cô có phải sinh vật lạ đâu?
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên liền nói:
- Quản gia Kỳ\, nếu như chị không ngại thì ngồi xuống đi\, có người đứng trước nhìn ăn\, em không quen cho lắm!
Kỳ Ân có chút ngỡ ngàng, ngẩn người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, không nghĩ đến cô sẽ mời mình ngồi, theo bản năng liền lắc đầu từ chối:
- Không\, không cần đâu tiểu thư\, tôi đứng được rồi. Làm sao tôi dám ngồi chung với cô được chứ.
Luật lệ ở đây khá khắc nghiệt, nói trắng ra, nó không khác quy tắc ở Âu Dương gia là bao, mọi người hầu đều có một thân phận khác biệt với chủ nhân, vậy nên họ phải luôn hành xử rất cẩn trọng.
Ngồi ăn với chủ ư? Tuyệt đối là chuyện không thể!
Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, cô buông nĩa xuống, nhìn Kỳ Ân một cách nghiêm túc, lên tiếng:
- Quản gia Kỳ\, ở đây\, chị chắc đã phải tỏ ra rất nhiều thận trọng khi ứng xử với một ai đó\, nhưng mà\, ngay bây giờ chị có thể thoải mái với em. Em không để tâm quá nhiều chuyện lễ nghi đâu\, chị cứ ngồi xuống đi. Cũng đúng lúc em không có người nói chuyện mà!
Kỳ Ân nhìn cô gái đang nói chuyện một cách khôn khéo, nhất thời không biết phải từ chối như thế nào. Sau vài giây suy nghĩ, cô cẩn thận dịch ghế, rồi quyết định ngồi xuống.
Âu Dương Thiên Thiên hơi cười, cô cầm ly nước bên cạnh lên uống 1 ngụm, nói tiếp:
- Chị nhìn em nãy giờ như vậy\, có phải có chuyện muốn hỏi em hay không?
Tựa như bị nói trúng, Kỳ Ân ngay lập tức gật đầu, lên tiếng hỏi ngay:
- Tiểu thư\, cô là bạn gái của cậu chủ sao?
"Phụttttttttttttttt" - Gần như là cùng lúc với câu hỏi của Kỳ Ân, Âu Dương Thiên Thiên phun hết nước trong miệng mình vào thẳng người phụ nữ đối diện.
"...."
"...."
Một màn không ai nghĩ tới đã diễn ra.
Âu Dương Thiên Thiên ho sằng sặc, biểu cảm dường như đang bị sốc.
Cô nhìn Kỳ Ân, lên tiếng:
- Khụ..... khụ... xin lỗi\, là do em\, chị có sao không? - Vừa nói\, Âu Dương Thiên Thiên vừa đưa khăn của mình cho Kỳ Ân\, cô chợt nhận ra\, toàn bộ nước cô đã "tưới" sạch sẽ lên người cô ấy cả rồi.
Kỳ Ân đơ mặt, cô cứng nhắc nhận lấy chiếc khăn của Âu Dương Thiên Thiên, dùng nó lau mặt mình 1 lượt.
Ây da, có gì mà phải kích động như vậy?
Âu Dương Thiên Thiên che miệng, cô ho nhẹ vài tiếng, nhìn Kỳ Ân có chút áy náy, giải thích:
- À\, quản gia Kỳ\, thật ra chị hiểu lầm rồi\, em không phải bạn gái\, em là em gái của anh ấy\, Âu Dương Vô Thần là anh trai của em! Em tên Âu Dương Thiên Thiên.
Kỳ Ân đang lau mặt, nghe đến đây, cô liền lấy khăn xuống, ánh mắt bất ngờ nhìn cô gái, thốt lên:
- Hóa ra em là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia. Không ngờ\, em lại xinh đẹp như vậy! Nhìn không thấy em giống với cậu chủ.
"..."
Đương nhiên rồi chị, anh ấy là con nuôi, em là con ruột, khác cha khác mẹ sinh ra, lấy cái gì giống nhau chứ?
Cô đang bắt đầu cảm thấy cách nói chuyện của bà chị này không được liên quan cho lắm!
Âu Dương Thiên Thiên cười gượng, cô nghiêng đầu, thắc mắc lên tiếng:
- Nhưng mà\, vì sao chị lại hỏi như vậy? Việc... em có phải là bạn gái của anh hai ý!
Kỳ Ân nhướn mày, nhanh chóng đáp:
- Bởi vì em là cô gái đầu tiên cậu chủ đưa về đây. Nơi này là biệt thự riêng mà\, từ lúc chị bắt đầu làm ở đây đến bây giờ thật sự chưa từng thấy cậu chủ đưa người con gái nào về cả. Hơn nữa... còn là cậu chủ bế em lên phòng... mà...
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Hả? Bế? BẾ? Dùng tay bế?? Thật không vậy?
"..."
Sặc tập hai!
Âu Dương Thiên Thiên ho tiếp vài tiếng nhẹ nữa, cô cầm ly nước lên che mặt, cảm giác xấu hổ tràn lan lên khắp người.
Trời ạ, Âu Dương Vô Thần! Anh làm cái quái gì mà để hiểu lầm ghê vậy? Tuy là Âu Dương Thiên Thiên thích anh, nguyện vọng của cô ấy là muốn làm bạn gái anh thật, nhưng mà... anh không thích cô ấy thì đừng làm những điều mập mờ như thế, tên khốn nạn!
Âu Dương Thiên Thiên âm thầm chửi người đàn ông dài mấy tập sớ, cô để ly nước xuống bàn, nhìn lại Kỳ Ân thì thấy ánh mắt cô ấy có chút thất vọng cùng câu hỏi:
- Vậy... em không phải là bạn gái của cậu chủ thật sao? Thật đáng tiếc!
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Có cái gì để đáng tiếc chứ? Tôi đang vui còn không kịp, chị đừng xúi bậy tôi lao đầu vào chỗ chết!
Bạn gái? Chị ráng đợi tôi thêm vài kiếp nữa đi, cái mộng tưởng của chị và Âu Dương Thiên Thiên thật giống nhau đấy, mơ mấy cái xa vời không hà!
- Em ăn xong rồi\, bây giờ em lên phòng anh ấy đây. Chị muốn ăn gì thì ăn nhé\, cứ tự nhiên đi ạ! - Lảng tránh vấn đề một cách nhanh chóng\, cô đứng dậy\, rời đi\, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Ân.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, cô thở dài 1 hơi, thật sự sắp tổn thọ với mấy người này rồi, có cái gì đáng để thích ở tên đó chứ? Anh ta ngoài cái đẹp trai, nhà giàu ra thì còn cái gì nữa?
"..."
À nhưng mà, nói thế thì đúng là mẫu người lí tưởng của chị em rồi! Bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền mà!
Nhưng... anh ta không phải gu của cô! Quan trọng là ở đó. Cái tính cách đúng tệ luôn ạ! Nhìn là phát ghét.
Âu Dương Thiên Thiên đi lên lầu, cô lần mò đến thư phòng của Âu Dương Vô Thần, cẩn thận gõ cửa.
Đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng người cho phép, cô mới mở cửa đi vào.
Nhìn Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế, ánh mắt đang chăm vào một tập tài liệu, Âu Dương Thiên Thiên có chút khép nép, lên tiếng:
- Anh hai\, anh gọi em có việc gì sao?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn lên, thấy cô gái đứng trước mặt, lạnh nhạt hỏi một câu:
- Ăn xong rồi?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, gật đầu đáp:
- Ừm\, ăn xong rồi.
Nghe vậy, người đàn ông với tay, cầm một tập giấy khác bên cạnh, đưa đến trước mặt cô, nói:
- Xem qua cái này một chút. Tôi muốn nghe ý kiến của cô!
Âu Dương Thiên Thiên tiến đến, cô nhận lấy bản tập trên tay anh, ngơ ngác hỏi:
- Đây là cái gì?
Cô lật lật mấy trang giấy, nhìn toàn chữ với chữ, cứ như là quyển kinh vậy, bảo cô cho ý kiến gì về cái này chứ?
Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh chớp mắt, nói:
- Bảo cô đọc thì đọc đi. Đọc hết rồi biết sẽ phải làm gì.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Nói câu muốn bay tới đánh!
Trả lời cái kiểu gì đấy? Bình thường đã khốn nạn với cô lắm rồi, ăn xong 1 bữa cơm càng khốn nạn hơn!
Chề môi, Âu Dương Thiên Thiên xoay người, cô đi tới chỗ ghế, ngồi xuống, mở trang giấy đầu tiên ra bắt đầu đọc! Ừ, bảo đọc thì đọc, để cô xem anh đưa cho cô cái trò gì đây!
Updated 371 Episodes
Comments
phú bà
hết mất dạy giờ tới khốn nạn 🤣🤣🤣
2021-03-19
4
lập dị (...)
Ăn rất sạch sẽ lun ấy chứ..he he he..nghĩa bóng
2020-12-14
4
Mai Lý
Ý kiến chính trg vấn đề này là chữ quá nhiều k đọc nổi
2020-09-22
16